• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phó Tư Bạch đã từng ở trên mạng nhìn thấy câu: Yêu một người không hề có tình cảm gì với mình, cảm nhận ra sao.



Trả lời: Tựa như thong thả đi tự sát.



Hèn mọn đến bi ai, như một vai hề, thấy cô ấy mỗi ngày.. Đều phải đau đớn kèm hãm tâm tư từng lần muốn chết.



Mà đối phương đối với điều này, hoàn toàn không biết gì cả.



Mấy năm nay, có trời mới biết Phó Tư Bạch tốn bao nhiêu là sức lực để quên cô ấy.



Anh lạnh lùng từ từ đi qua người Ôn Từ, chẳng nhìn thêm một cái.



Ôn Từ cũng không muốn để ý đến anh, tránh qua một bên, thuận tay móc ra gói thuốc lá trong túi quần jean.



Sột sột soạt soạt mở ra miệng gói, cô rút một điếu, gác lên cánh môi mọng đỏ ngọt hương hoa.



Đưa tay tìm hoài, cũng không thấy bật lửa.



Phó Tư Bạch dừng bước chân, đáy mắt đen nhánh chứa vài phần bực bội.



Chết hơn một lần rồi, ngu xuẩn đến cỡ nào vẫn chấp mê, mới có thể giẫm lên vết xe đổ lần thứ hai.



Chung quy anh vẫn móc ra chiếc bật lửa đặc chế có in hoa văn, đi đến sát Ôn Từ, bàn tay che gió, bật lửa đốt thuốc.



Ngay từ đầu Ôn Từ không muốn nhận, nhưng lửa đã cháy, chỉ có thể rít một hơi.



"Cô hút thuốc?"



"Không liên quan đến anh."



Cô nói chuyện vẫn ngậm điếu thuốc, Phó Tư Bạch ngửi được mùi hương son môi, giống mùi chocolate ngọt ngào, lại như hoa hồng thơm ngát.



Nhưng vừa hít vào một hơi thuốc còn chưa kịp thả khói ra, thanh niên bỗng cầm tay cô, ngón tay dùng sức giằng lấy tay cô, mẩu thuốc bị anh hất rớt xuống, rơi trên mặt đất.



Anh dẫm tắt mẩu thuốc.



Ôn Từ sặc lên, ho khan kịch liệt, phun toàn bộ khói ra trên mặt anh.



Phó Tư Bạch dùng một tư thế có tính công kích, mạnh mẽ đem cô ấn ở ven tường.



Trên người anh có hương vị bạc hà, hơi thở nồng đậm, cô không dám nhúc nhích.



Tròng mắt Phó Tư Bạch đen nhánh, ghé sát lại liếc cô.



Ánh sáng chiếu xuống mờ ảo, khuôn mặt cô gái sau khi hóa trang tỉ mỉ, có chút không an phận.



Anh lãnh đạm cười: "Cô có tiền mua thuốc sao."



Ôn Từ ngước mắt, hung hăng trừng anh một cái: "Dính dáng gì anh.."



Lời còn chưa dứt, tay thanh niên duỗi ra đặt bên hông cô, chậm rãi kéo xuống.



Cô chợt ngưng lời nói, toàn thân đều run lên, theo bàn tay kéo đến đâu làn da liền gợn lên như từng dòng điện chạy qua..



Phó Tư Bạch sờ đến túi quần phía sau của cô đang căng chặt, từ bên trong móc ra gói Marlboro, sau đó nhét vào tờ năm mươi đồng~



"Tôi mua."



* * *



Ôn Từ về tới ghế ngồi, rầu rĩ mà uống một ngụm nước, nỗi lòng dần bình phục.



Cô không thường hút thuốc, bởi vì không có tiền, một gói thuốc lá có khi dùng đến nửa năm, chỉ là lúc tâm tình cực kỳ bực bội, mới tìm tới một điếu, cho nên trên người ít khi mang bật lửa.



Họ Phó.. Thật sự trời sinh sẽ khi dễ người.



Kiều Tịch Tịch nhận thấy sắc mặt Ôn Từ thật khó coi, đẩy người bạn trai đang dục cầu bất mãn* ra, ngồi gần lại, thấp giọng nhìn cô: "Thân ái, thực xin lỗi mà, cậu bỏ qua cho tớ nhe, cậu một mình ngồi nơi này thực nhàm chán quá rồi."



* Dục cầu bất mãn: Chưa đạt được ham muốn.



Lập tức Ôn Từ thu lại cảm xúc: "Không có việc gì, hai người xong xuôi rồi sao."



"Aiza, hỏi thật sắc bén đó." Kiều Tịch Tịch e lệ cười.



Ôn Từ quét mắt về phía Lâm Vũ: "Hai người xác định chỉ mới quen nhau có ba lần?"



"Là sinh viên rồi mà, chuyện này thực bình thường đó, thân thể của mình mình làm chủ."



"Phải không."



Ôn Từ yên lặng rồi uống thêm một ly, Kiều Tịch Tịch vội vàng giữ chặt tay cô: "Hôm nay cậu uống hơi bị nhiều rồi."



"Tớ thực nhàm chán quá."



"Chúng ta chờ lát nữa sẽ đi."



"Khi nào đi."



"Phải đợi thọ tinh* tới, ăn bánh kem xong, bằng không chẳng có lễ phép."



* Thọ tinh: Người có sinh nhật được tổ chức.



"Xem ra, cậu chính là muốn ăn bánh kem."



Kiều Tịch Tịch cười hì hì.



Vài phút sau, cô ta thấy Ôn Từ cúi đầu chơi di động, quả là rất nhàm chán, chung quanh nam thanh nữ tú gì cô cũng không quen biết.



Vì thế Kiều Tịch Tịch muốn hát vài bài, cầm micro đến đưa cho Ôn Từ: "Tới, ca hát đi."



"Tớ không mở đầu."



"Cứ hát trước đi, ngồi hoài chẳng thú vị."



Cô ta chọn cho cô chính là bài 《không thể nói bí mật》của Châu Kiệt Luân.



Ôn Từ tùy ý dạo đầu vài câu, lúc này, Phó Tư Bạch đẩy cửa vào phòng.



Mọi người sôi nổi đứng dậy cùng anh chào hỏi~



"Thọ tinh tới."



"Anh Phó mau ngồi, chờ anh đã lâu."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK