• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ôn Từ đoán được khả năng sẽ bị từ chối, vì thế kiên nhẫn một lần nữa gửi đi tin nhắn tăng thêm nội dung: "Tôi có đồ vật quan trọng để quên ở túi áo khoác! Xin anh ngàn vạn lần đừng đem giặt nhe!"



Không đáng: Đã giặt sạch.



"..."



Buổi sáng hôm sau, Ôn Từ lại phát tin nhắn cho Phó Tư Bạch để tăng thêm bạn tốt~



Quấy rầy, hỏi lại một chút, quần áo của anh là đưa đi giặt khô phải không?



Không đáng: Máy giặt.



Ôn Từ: Anh dùng máy giặt trong trường học sao? Lần trước tôi nhìn thấy có nam sinh đem giày chơi bóng đều nhét vào máy giặt.



Không đáng: Ở nhà, ý vui.



Ôn Từ: .



Lại bị từ chối.



Đang ở cửa sổ sát đất gần lan can Kiều Tịch Tịch đè chân kéo duỗi người, đầu nghiêng gần lại đây, bát quái hỏi: "Hai người thêm Wechat nhau rồi àh?"



"Không, anh ấy vẫn luôn từ chối tớ."



"Vậy sao vẫn còn nhắn qua lại được?"



"Áh, chính là tại thời điểm mỗi lần từ chối, đều có thể nhắn thêm tin tức, sau đó tớ không ngừng thêm anh ấy."



"Vậy mà có thể nhắn qua lại! Không bằng hai người thêm Wechat nhau luôn đi."



Ôn Từ tung người xoay tròn một vòng lớn rồi hạ xuống xoạt thẳng chân, nhàn nhạt nói: "Chính là anh ấy không chấp nhận mà."



Kiều Tịch Tịch cười với ý thâm sâu: "Phó Tư Bạch trước giờ cự tuyệt các cô gái, nói một tiếng dứt khoát lưu loát, trực tiếp kéo đen không hề ướt át bẩn thỉu, quấy rầy. Đối với cậu.. có điểm khác thường đó."



"Anh ấy thực chán ghét tớ."



"Cậu chắc chứ?"



"Tớ chắc chắn, hơn nữa tớ cũng thực chán ghét anh ấy." Ôn Từ nghiến răng nghiến lợi nói, "Nếu có cơ hội, tớ sẽ cho anh ấy đau đớn muốn chết."



"Oa, là cô gái nhỏ đây sao." Kiều Tịch Tịch đi tới cào eo cô, "Nhìn không ra cậu lại là người đẹp rắn rết nha."



"Aiza, nhột!"



Ôn Từ cười khanh khách, cùng cô ta đùa giỡn xô xô đẩy đẩy.



* * *



Phó Tư Bạch nhớ rõ danh hiệu WeChat của Ôn Từ trước kia, tên là 【là củ cải lớn nha】.



Anh còn biết nhũ danh của cô gọi là Bặc Bặc.



Nhũ danh thực ngoan, anh rất thích, đã có một khoảng thời gian giữa môi và răng luôn không tự chủ bật phát ra âm thanh mạnh mẽ kia.



Anh nhìn di động trong khung thoại đã từ chối thêm bạn tốt, tên cô giờ đổi thành 【củ cải nhỏ bị hong gió】.



Bị hong gió sao.



Như thế nào lại đáng yêu vậy.



* * *



Giáo viên Mã Nguyên giảng dạy với giọng điệu luôn như thôi miên.



Phó Tư Bạch lười nhác dựa vào bên cạnh bàn, chân tùy tiện gác dẫm lên hàng ghế dựa phía trước.



Ánh mặt trời chiếu xuyên qua khung cửa sổ, rơi trên mu bàn tay trắng nõn của anh rọi xuống loang lỗ những đốm sáng.



Hình xăm W này màu sắc rất sâu, nhiều năm sẽ không phai nhạt.. Hiện tại anh vẫn còn cảm giác được sự đau đớn khi xăm hình.



Chung quanh không ít các cô gái đều nghé mắt nhìn anh, tâm viên ý mã*, thậm chí còn có người vo tròn giấy nhỏ ném tới, rơi xuống tầm tay anh,



* tâm viên ý mã: Tâm ý bị dao động.



Mí mắt hơi mỏng của anh không thèm nâng lên, cũng không đụng tới viên giấy.



Vài phút sau, Phó Tư Bạch hồi phục lại danh hiệu WeChat của cô, lên lục soát trên Weibo.



Tên này trên mạng có không ít, nhưng anh rất dễ dàng tìm ra một Weibo có định vị ở đại học Nam Tương, xác định đây là Weibo của cô.



Trên Weibo này chỉ có vài fans thây ma theo dõi chú ý, cho nên cô đem hết thảy sự sợ hãi hay đau buồn ở nơi này phát tiết một cách yếu đuối.



Nếu cô biết anh tự ý vào xem những lúc yếu đuối này của mình, rất có thể nông nỗi lại cho anh thêm mấy bạt tay.



Phó Tư Bạch nghĩ đến một đêm kia, cảm xúc má trái nóng rát còn lưu lại như chút tàn tro..



Những nội dung rất tiêu cực cứ lải nhải lặp lại, là cô oán giận cuộc sống này, mệt mỏi sẽ đi lên kêu gào một tiếng, đau buồn muốn khóc cũng huhu hichic vài tiếng.



Phó Tư Bạch rất khó hình dung được, chỉ mới hơn một năm ngắn ngủi anh không chú ý đến cô.. Thế nhưng cô tích góp nhiều năng lượng tiêu cực như vậy.



"Hai chữ nghèo khó mà mỗi lần cọ cơm bà dì đều dùng ánh mắt này nhìn tôi, tôi chán ghét cái loại ánh mắt này 【bĩu môi】"



"Rất muốn trở lại những năm trước mười tám tuổi kia ghê, lớn lên thật khó QwQ."



"Chẳng lẽ bởi vì mỗi ngày tôi liều mạng kiếm tiền, thì tôi không phải là 'sinh viên nghèo khó' sao? 【mĩm cười】"



"Tôi chán ghét fsb."



Tầm mắt Phó Tư Bạch dừng lại trên mấy chữ "Tôi chán ghét fsb" kia.



Thực rõ ràng, fsb chính là viết tắt tên của anh, Phó Tư Bạch viết ở chữ giản thể, mà ngày đăng Weibo, là trong đêm mưa hôm đó anh gặp cô ở cửa hàng tiện lợi.



Anh nhớ tới, ngày đó động tác cô ném gói thuốc, cũng thật không kiêng dè chút nào.



Khi đó, bọn họ không có giao tình gì.



Cô vì cái gì lại chán ghét anh?



Phó Tư Bạch giữa mày nhăn lại, nghĩ trăm lần cũng không ra.



Bởi vì ngày thường anh lang bạt không kềm chế tác phong, vẫn là vì một đầu tóc xám tro này làm cô chán ghét? Hay là vì ngày đó cô gặp được anh ở phòng giữ đồ đang thân thiết cùng cô gái khác?



Rất nhiều cảm xúc dâng lên trong lòng, tựa như những ngày đầu yêu thích cô, khiến anh hoảng sợ đến không chịu nổi thêm giây phút nào.



Thật sự rất phiền.



Đầu ngón tay Phó Tư Bạch nhanh chóng chuyển động bút máy, ý đồ áp xuống nỗi buồn bã bứt rứt này.



* * *

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK