• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ôn Từ từ chối đề nghị thêm WeChat của Phó Tư Bạch.



Mặc dù cũng không chán ghét anh, nhưng đối với nhà họ Phó, Ôn Từ vẫn luôn như là ghét kẻ xấu.



Mỗi khi nhìn đến anh, cô lại nghĩ đến cha mình tiều tụy nằm ở trên giường bệnh sinh mệnh yếu ớt.



Cô biết trên thương trường đều là cá lớn nuốt cá bé, nhà họ Phó có vốn liếng to lớn thế lực mạnh mẽ, cho nên có thể dễ như trở bàn tay gồm thâu công ty của cha cô mà nửa đời ông tâm huyết sáng lập nên.



Khôn sống mống chết như thế thật không thành vấn đề, nhưng còn tình cảm.. Cô chưa bao giờ điều khiển được theo lý trí.



Đạo lý như thế, dù gì cũng không ngăn cản được trong lòng cô có hận ý.



Chỉ là đối với Phó Tư Bạch, cảm xúc của Ôn Từ lại rất phức tạp.



Cô biết chắc mình cũng chán ghét anh, muốn rời xa anh.



Nhưng anh vẫn cứ năm lần bảy lượt giúp đỡ cô, Ôn Từ chẳng biết nên làm gì bây giờ.



Không thể nói được loại cảm xúc phức tạp này, nó khiến tâm cô thực rối loạn.



* * *



Ôn Từ về đến nhà, đèn trong phòng mẹ vẫn còn sáng.



Cô đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy Thư Mạn Thanh còn ngồi dưới đèn vẽ tranh, tay cô cầm túi xách có chút run rẩy.



"Mẹ, sao mẹ còn chưa ngủ?"



"Bặc Bặc đã về rồi àh, con mau đi nghỉ ngơi, đã khuya lắm rồi."



Ôn Từ đi vào phòng, từ sau lưng dùng sức ôm lấy mẹ: "Mẹ cũng không nên thức đêm, vất vả quá."



"Mẹ đã biết, chẳng qua bức phó cá tôm hí thủy đồ* này, khách hàng muốn làm nhanh, ngày mai phải đưa qua ngay."



* Phó cá tôm hí thủy đồ: Tranh phong thủy có tôm cá quây quần bơi lội trong ao sen chỉ sự thanh nhàn phú quý.



Ôn Từ nhìn trên hình vẽ thấy có mấy con tôm nhỏ cùng đàn cá rất đẹp, như vui sướng bơi lội được che chở dưới lá sen, cực kỳ sinh động.



Tâm tình cô cũng nhẹ nhàng chút ít, cùng Thư Mạn Thanh nhàn nhã nói chuyện phiếm: "Mẹ này, trong học viện tụi con có nhiều bạn nữ đều yêu đương, đại học thật sự không giống lúc ở cấp ba, bạn cùng phòng của con vừa vào trường là thoát đơn ngay."



Thư Mạn Thanh nhìn Ôn Từ, vẻ ôn nhu: "Bặc Bặc của chúng ta cũng muốn yêu đương?"



"Chỉ ngẫu nhiên nghĩ tới thôi ạh."



"Mẹ còn lo lắng con cứ vùi đầu học tập rồi lại làm thêm, sẽ không rảnh lo sinh hoạt cá nhân được."



Thư Mạn Thanh vui vẻ nhéo nhéo khuôn mặt cô, "Tất nhiên yêu đương cũng là chuyện rất quan trọng trong cuộc sống, nhất là hiện tại ở tuổi này của con, nên mạnh dạn yêu đương đi."



Tuy nhiên, Ôn Từ chuyển câu chuyện nói: "Con chỉ cảm thấy.. có người bảo vệ mình cũng khá tốt."



Nghe được lời này, Thư Mạn Thanh sắc mặt có hơi thay đổi.



Bà nghe ra ý tứ trong câu nói của con gái.. Là thể hiện cô có cảm giác thiếu an toàn.



Gia đình này bây giờ gió mưa cũng lay động đến, không thể cho con gái cảm giác an toàn tuyệt đối, bà lo lắng hỏi: "Bặc Bặc, con gặp phải chuyện gì sao?"



"Không có không có, mẹ đừng suy nghĩ lung tung." Ôn Từ sợ mẹ lo lắng, ôm ôm bà, nói lấy lệ, "Con đi ngủ đây!"



"Ừh, ngủ ngon."



"Ngủ ngon, mẹ."



Ôn Từ trở về phòng mình, đóng cửa lại, lưng dựa tường ngồi xuống.



Nhớ đến việc hôm nay bị Hoàng Mao bắt nạt, trong nháy mắt rơi xuống nỗi tuyệt vọng nhất, thật sự cô đã nghĩ tới, cần phải có người mạnh mẽ hơn bảo vệ mình, không để bị bắt nạt nữa.



* * *



Ngày hôm sau, Hứa Gia Lịch tìm đến Ôn Từ.



"Không thể tham gia 'hán cung phi yến' của mình, vậy tới giúp mình chỉ đạo một chút các động tác múa cho diễn viên đi, chắc không thành vấn đề đâu."



Dựa trên tình cảm bạn học nhiều năm như vậy, Ôn Từ không tiện từ chối anh ta, chỉ có thể đồng ý giúp, cùng Hứa Gia Lịch đi đến phòng luyện múa.



Nhờ ánh mắt chuyên nghiệp của cô tới xem, Hứa Gia Lịch vì lễ hội âm nhạc lần này, cũng thật tốn nhiều công sức, đem nhạc cụ cổ điển kết hợp với nhạc cụ hiện đại, đồng thời trong điệu múa cổ điển hòa nhập rất nhiều đường nét hiện đại.



Bởi vì các bạn tham gia diễn tập đều không có xuất thân từ múa cổ điển chuyên nghiệp, cho nên Ôn Từ cũng không hề bắt buộc phải làm thật đúng theo những yêu cầu múa chuyên nghiệp, cả buổi chiều chỉ trợ giúp các cô ấy hoàn thiện chi tiết từng động tác.



Sau khi chấm dứt, Hứa Gia Lịch muốn mời Ôn Từ uống trà sữa.



Cả buổi trưa giảng nói, vừa lúc Ôn Từ miệng đắng lưỡi khô, cô vui vẻ đồng ý, cùng anh ta đi tiệm trà sữa 'phòng trà thư giãn'.



Trong tiệm trà sữa có mấy gương mặt quen thuộc, đó là các thanh niên nam nữ của câu lạc bộ Âm Nhạc Quỷ Hỏa.



Phó Tư Bạch ngồi ở giữa mọi người, khí chất lại nổi bật hơn hết, ai cũng có thể liếc mắt một cái là thấy ngay.



Anh lười biếng nghiêng người dựa vào cạnh bàn, cầm ly nước chanh với những ngón tay thon dài xinh đẹp.



Vốn dĩ khóe miệng anh đang cong lên cười, lại thấy Ôn Từ cùng Hứa Gia Lịch vừa tiến vào, tức khắc ý cười lãnh đạm vài phần.



Ôn Từ thấy được Phó Tư Bạch, nhưng cô không cần thiết cố tình lảng tránh làm gì, thoải mái tự nhiên cùng Hứa Gia Lịch đi vào.



Hứa Gia Lịch gọi cho cô một ly sữa bò nóng, còn cẩn thận cắm vào ống hút, hai người ngồi xuống tùy ý nói chuyện phiếm.



"Lễ hội âm nhạc lần này, trường có hợp tác cùng tiệm trà sữa." Hứa Gia Lịch nhìn Ôn Từ cười thần bí, "Các bạn học tới xem bọn mình diễn xuất, dựa vào phiếu ủng hộ có thể được miễn phí một ly trà sữa, cho nên lần này về mặt nhân khí không cần lo lắng, chỗ bọn mình sẽ có ưu thế."



Ôn Từ biết Phó Tư Bạch là không thèm để ý đến kết quả thi đấu của lễ hội âm nhạc, chẳng qua anh chỉ muốn chơi chơi mà thôi, nhưng Hứa Gia Lịch lại là muốn thắng.



"Này.. Có tính là gian lận không vậy?" Ôn Từ do dự hỏi, "Việc phát trà sữa ủng hộ này, cảm giác không tốt lắm."



"Chỉ là một cách thu hút nhân khí mà thôi, nếu câu lạc bộ Âm Nhạc Quỷ Hỏa bọn họ chịu phí tổn, đương nhiên cũng có thể làm như vậy."



Ôn Từ lại quét mắt liếc Phó Tư Bạch một cái.



Chàng trai cười lạnh, vẻ mặt đầy khinh mạn, tựa như một con sói cô đơn nhìn đám người vây quanh.



Cô biết kiểu người của anh, rất khinh thường với việc làm như vậy.



Hứa Gia Lịch tranh cường háo thắng, về điểm này, lúc còn ở cấp ba Ôn Từ đã biết được.



Anh ta không bao giờ muốn nhận thua, bất kể là thành tích hay là lúc bình chọn ban cán sự ưu tú, anh ta đều phải tranh đứng nhất.



Cho nên mặc dù sinh viên toàn trường nhiệt liệt cổ vũ lễ hội âm nhạc, anh ta cũng nhất định phải cùng câu lạc bộ Âm Nhạc Quỷ Hỏa tranh thắng thua.



Nhưng Phó Tư Bạch tuyệt nhiên không vì thắng thua.



Anh chính là.. chơi thoải mái thôi.



Thậm chí căn bản chẳng đem chuyện này để ở trong lòng, ai thích ai, thích xem hay không.



"Kỳ thật cậu đã rời khỏi bọn họ, khiến mình rất mừng." Hứa Gia Lịch nhìn Ôn Từ thật sâu rồi liếc mắt một bên, "Trường phái dung tục cùng các điệu múa giải trí nhảy nhót quá mức kia, đối với người chuyên nghiệp đào tạo sâu như cậu thật sự rất là không tốt, chúng ta cùng bọn họ.. là hoàn toàn hai dạng khác nhau, chúng ta có thể khiến người xem hưởng thụ hết vẻ đẹp thanh cao, còn bọn họ chỉ có thể cung cấp cảm nhận giải trí sơ đẳng. Loại như vậy lại có thể cùng chúng ta thi đấu, đây là sự bi ai của nghệ thuật."



Ôn Từ đối với lời nói của Hứa Gia Lịch không thể hiểu hết được.



Cô biết Hứa Gia Lịch tự mình muốn theo đuổi nghệ thuật, nhưng cô cũng không cảm thấy Phó Tư Bạch cùng dàn nhạc bọn họ, với những làn điệu lưu hành đó tiết tấu thật sống động trẻ trung, thậm chí là yêu cầu biểu hiện sự quyến rũ mê hoặc của người múa cột, cũng đâu có gì là không tốt.



"Tất nhiên nghệ thuật rất quan trọng, nhưng giải trí cũng quan trọng nữa, rốt cuộc người ta vẫn phải sống giữa thế tục này mà."



Trước kia Ôn Từ chính là một nàng tiên nhỏ không biết những khó khăn trong cõi nhân gian, cuộc sống giống như trong những tháp ngà* ở truyện cổ tích, khi đó nếu bắt cô đi nhảy múa cột, có chết đều không thể.



* Tháp ngà: Là biểu tượng cho những ước mơ cao đẹp.



Nhưng mà chỉ một năm, cô đã gặp phải những chân thật nhất của cuộc đời, yêu thương chán ghét, bần cùng và thành kiến.. Cái gì đều nếm qua một lần, mới phát hiện cuộc sống chính là nguồn cội của nghệ thuật đem tới chất lượng chân thật nhất.



Cho nên.. nhảy múa cột cũng không có gì là xấu.



Hết thảy suy nghĩ này chỉ mình Ôn Từ hiểu được, đối với cách nhìn của Hứa Gia Lịch, cô vẫn tôn trọng, sẽ không cùng anh ta tranh cãi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK