• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai ngày sau, Ôn Từ đi bệnh viện thăm cha, trên ngăn tủ bên giường bệnh thấy được những bảng biểu trợ cấp sinh viên nghèo khó đã đóng dấu của Uỷ ban phường.



Trải qua sự việc của gã giám đốc cho vay nặng lãi, Ôn Từ đã in các bảng này ra, trộm đặt trên bàn phòng mẹ.



Sau khi nhìn thấy, bà cầm ra Uỷ ban phường đi chứng minh tài liệu, đại khái cũng phải ăn nói khép nép kể lể nhiều lời hay, cuối cùng mới thuận lợi đóng dấu.



Ngoài đơn xin trợ cấp còn có các tài liệu, như bảng chứng minh tài sản mắc nợ cùng bệnh án của cha.



Ôn Từ gắt gao nắm chặt những tài liệu đó, trong lòng từng đợt co rút đau đớn khó chịu.



Cô thà rằng chính mình chịu khổ nhục, cũng không muốn để mẹ thay cô đi làm việc này.



Nhưng cuộc sống đôi khi chính là vậy không thể nề hà, mẹ con cô cần phải thỏa hiệp với cuộc sống.



Ôn Từ thật cẩn thận gấp lại ngay ngắn đơn xin trợ cấp khó khăn và các tài liệu chứng minh, sau đó đưa tay vén lại áo quần của cha đang nằm bất động: "Cha, người nhất định phải mau tỉnh lại."



* * *



Buổi chiều, Ôn Từ lập tức đi tới văn phòng quản lý sinh viên, đem nộp hồ sơ xin trợ cấp.



"Thưa cô Tần, lớp trưởng có nói thời gian quy định thu đơn đã qua, bảo em tự mình giao cho cô."



Tần Âm hơn ba mươi tuổi nhìn có vẻ nữ tính, tóc hơi uốn, chắc do cấu tạo ngũ quan nên khiến người khác nhận thấy dáng vẻ cô ta rất hung dữ, khó mà thân cận được.



Cô ta đang đánh máy tính, ghi vào tin tức số liệu, quét mắt nhìn Ôn Từ đưa đến các bảng biểu 'sinh viên nghèo khó', không kiên nhẫn hỏi: "Sao không giao sớm, tới giờ mới đưa?"



"Thưa.. Là em không thấy rõ thời gian."



Tần Âm làm công tác sinh viên nhiều năm như vậy, tất nhiên biết ý tưởng trong lòng Ôn Từ ra sao~



Đã chướng mắt với trợ cấp 'sinh viên nghèo khó', trong nhà lại thiếu tiền. Dây dưa dây cà đến cuối cùng, mới hạ quyết tâm.



Cô ta không hỏi khó cô nữa, tiếp nhận hồ sơ xem xét qua một lần, nói: "Cái này cũng không phải không được, nhưng hạn mức xét duyệt của 'sinh viên nghèo khó' rất ít, cả học viện cũng chỉ có năm cái, khi hồ sơ của em giao lên, sẽ nhiều hơn một cái, học viện phải tiến hành bỏ phiếu, không nhất định trăm phần trăm thông qua, nên nói cho em biết trước."



"Bỏ phiếu?"



"Học viện sẽ thành lập một tổ xét duyệt, từ nhóm người bên uỷ ban cùng các thành phần tích cực tạo thành, đến lúc đó sẽ tiến hành đánh giá hồ sơ của em."



"Vâng.."



Ôn Từ cúi thấp đầu, tay chặt chẽ kéo kéo mép túi quần jean.



Tần Âm kỳ thật cũng không nghĩ làm như vậy là phiền toái, lại cẩn thận nhìn cô trình qua các bảng biểu: "Hồ sơ của em, đích xác không được chi tiết lắm sẽ bị áp lực cạnh tranh."



"Thưa cô Tần, đây là có ý gì ạh?"



"Em có biết tiêu chuẩn 'sinh viên nghèo khó' không, thu nhập hàng năm của gia đình phải thấp hơn tám trăm đến một ngàn hai trăm đồng, tiền trong ngân hàng của em ra vào như nước chảy.. Rõ ràng không phù hợp đâu."



"Vì nhà em có mắc nợ, hơn nữa cha em còn.."



"Nói như thế, trong học viện báo lên năm trường hợp 'sinh viên nghèo khó', nhà ai không có điểm này. Gia đình thật sự nghèo khó, căn bản là em chưa tưởng tượng ra tới. Nếu cùng bọn họ so sánh, tình huống này của nhà em, thật đúng không tính là gì."



Ôn Từ nghe ra ý tứ rõ ràng của cô Tần, yên lặng gật gật đầu: "Em đã biết, thưa cô Tần."



"Ừh, em phải cố gắng xin học bổng đi, thành tích của em khẳng định không thành vấn đề."



"Cảm ơn cô Tần."



Ôn Từ cầm hồ sơ, thất hồn lạc phách mà đi ra khỏi văn phòng quản lý.



Bước đi vội vàng, càng đi càng nhanh, một hơi chạy vào dãy nhà nghỉ bên ngoài đối diện hoa viên nhỏ hoang vắng, ở một nơi không bóng người trong hoa viên, đứng trước bức tường thấp có dây leo bò đầy khắp cô phát tiết kéo giật một hồi.



Dây thường xuân dây tử đằng bị cô lôi xuống dưới, bức tường màu xám lộ rõ ra.



Cuối cùng, cô cầm mấy tờ bảng biểu 'sinh viên nghèo khó' dùng sức xoắn thành cuộn, thẳng tay nện nặng nề lên trên tường.



Ôn Từ bụm mặt, cố nén nước mắt mềm yếu không cho chảy ra.



Cô không khóc, chỉ cần không khóc, sẽ không ai có thể đánh đổ được cô.



Sau khi phát tiết một hồi, tạm thời trong lòng cô bình tĩnh hơn nhiều, lau khô nước mắt, rồi đi dọc theo tường thấp rời khỏi hoa viên.



Không bao lâu, thanh niên tóc xám tro chân đạp ván trượt ngừng ở bên tường thấp, nhìn đầy đất toàn những dây leo hỗn độn.



Tính tình còn rất cao ngạo.



Phía sau bên kia cầu thang, có mấy thanh niên đạp ván trượt thúc giục: "Tư Bạch, cậu qua bên kia làm cái gì?"



Phó Tư Bạch không để ý đến bọn họ, cúi người nhặt lên mớ giấy bị xoắn thành cuộn.



Đầu ngón tay thon dài tùy tiện xoay nếp uốn mở các tờ giấy ra, mấy chữ 'sinh viên nghèo khó', rõ ràng đập vào mắt.



Lúc này, anh em Lâm Vũ cũng trượt lại đây, ngừng ở bên người Phó Tư Bạch, nhìn theo hướng Ôn Từ rời đi~



"Kia không phải Ôn Từ sao?"



"Quen biết?" Tiếng nói Phó Tư Bạch vừa cất, vừa nghiêng đầu liếc hắn.



"Không tính quen biết, bạn gái Kiều Tịch Tịch của tớ, là bạn cùng phòng với cô ấy, thường nghe bạn gái tớ nói đến cô ấy, đó là nhảy múa rất giỏi, cái eo thon nhỏ, là người có dáng tuyệt nhất trong học viện nghệ thuật của bọn họ.."



Chợt thấy sắc mặt Phó Tư Bạch trầm trầm, hắn lập tức không tuỳ tiện trêu chọc nữa, cười hỏi: "Như thế nào, cậu Phó có hứng thú?"



"Khả năng sao?" Giọng người thanh niên lãnh đạm, không có cảm xúc.



Lâm Vũ nhún nhún vai.



Chính xác, hắn ở bên cạnh Phó Tư Bạch nhiều năm như vậy, hắn thấy cho dù bạn gái tới tới lui lui như nước chảy, cũng chưa từng gặp Phó Tư Bạch chân chính đối với ai tỏ ra quá hứng thú.



"Cậu Phó, buổi tối mấy anh trai ở quán bar lão thuyền trưởng tổ chức tụ họp, chúc mừng sinh nhật cậu mười chín tuổi, đến lúc đó nhất định phải tới đấy."



Phó Tư Bạch cúi đầu nhìn mấy tờ bảng biểu xin trợ cấp 'sinh viên nghèo khó' kia, thuận tay kéo ra mảnh gai nhọn đâm ngược giữa khe hở ngón tay, cùng với cái gai bén nhọn là thứ cảm giác đau xót~



"Cậu kêu bạn gái đi cùng đi."



"Cô ấy sẽ không tới, Tịch Tịch ghét nhất tham gia mấy kiểu tụ họp này, chưa một lần đi tới."



Phó Tư Bạch không chút để ý mà quét mắt liếc hắn một cái, kéo dài từng chữ: "Là cậu không có bản lĩnh."



"..."



Ôn Từ nghe Kiều Tịch Tịch nói, cô ta cùng bạn trai chỉ quen nhau mới có ba lần, kỳ thật không quá thân thiết, càng không biết đến bạn bè anh ấy, cô ta lo sợ đêm nay đi quán bar sẽ không trở về ký túc xá được.



Lúc này cô ta mới mở miệng rủ cô cùng đi.



Lại không nghĩ rằng, sau khi vào quán bar ghế lô, Kiều Tịch Tịch đã bị người bạn trai 'hoàn toàn không thân' kéo đến ghế lô trong một góc.



Hai người nương ánh đèn u ám rồi bắt đầu 'rất có chừng mực bỏ qua giai đoạn', hôn đến trời đất tối sầm, như mê mẩn trong vàng son.



Ôn Từ: .



Cô ngồi một lát mà người chán muốn chết, lực chú ý lại rơi xuống chiếc bánh kem Oreo chocolate trên bàn.



Oreo chocolate, vừa lúc là món bánh cô thích nhất.



Trên bánh còn dùng kem chocolate viết hai con số Ả Rập: 19.



Không biết ngồi đây là đang dự sinh nhật của ai, dù sao cô cũng không quen, chờ lát nữa có thể chia cho một phần bánh sao?



Miên man suy nghĩ.. bụng cũng râm rang kêu lên.



Trong đầu lại xẹt qua, nghĩ tới việc xin trợ cấp 'sinh viên nghèo khó', cô thật vất vả, những tưởng tâm tình đã được thả lỏng giờ lại trầm trọng lên.



Tương lai sẽ ra sao, cô thật sự không biết, mọi việc sắp tới nó xa xôi đến cỡ nào.



Trước kia cô cảm thấy lớn lên rất dễ dàng, thời gian như bóng câu qua khe cửa, quay người lại đã mười tám năm.



Người trưởng thành sẽ tiến vào thế giới hiện thực rất tàn khốc, giờ cô mới hiểu được.. Lớn lên bao nhiêu là khó!



Ôn Từ bưng chén rượu lên, nhẹ nhàng uống một ngụm, những bọt khí có chất cồn tràn ngập làm chua xót đầu lưỡi, tràn ngập những đau thương trong cô.



Lát sau, Ôn Từ lảo đảo lắc lư đứng dậy ra cửa, hướng tới phòng vệ sinh cuối hành lang đi đến.



Trước cửa phòng vệ sinh, nghe được tiếng cô gái khóc nức nở từng đợt.



Cô ngước mắt nhìn, thì thấy An Nhiễm, trang điểm trên mặt cô ta đã bị nhoè nhoẹt, đang ôm cánh tay Phó Tư Bạch, đau khổ cầu xin: "Tư Bạch, em thật sự thích anh, cầu xin anh đừng chia tay, em không thể không có anh."



Phó Tư Bạch dựa vào tường, sườn mặt thon gầy cứng cỏi, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc đang cháy, cằm khẽ nâng lên, nhìn dáng vẻ xinh đẹp bị suy sụp bên cạnh càng làm anh như khó chịu mà khép mi mắt.



Anh dửng dưng để cô gái ôm mình khóc một trận, đến khi điếu thuốc trên đầu ngón tay thon dài đã cháy hết, nhẫn nại.. cũng tới cực hạn.



Anh búng búng khói bụi, kéo cô ta ra: "Em uống say rồi."



"Anh còn yêu em mà, đúng không, vẫn là anh yêu em!" Cô gái gần như ngốc si đau khổ cầu xin, thậm chí còn muốn nhón chân hôn anh.



Phó Tư Bạch lui về phía sau, đáy mắt mang theo vài phần lãnh cảm không cho phép xâm phạm: "Đừng làm việc mất mặt nữa."



Có thêm mấy cô gái vội chạy tới, An Nhiễm nước mắt nước mũi giàn giụa bị lôi kéo rời khỏi hành lang.



An Nhiễm khóc rống, quay đầu hướng về anh kích động hô to: "Phó Tư Bạch! Anh chưa từng biết yêu bất cứ kẻ nào, anh chỉ yêu chính anh thôi!"



Khóe miệng Phó Tư Bạch tràn ra nét cười lạnh, quay người lại, nhìn thấy Ôn Từ đứng bên hành lang.



Ai nói anh.. chưa từng yêu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK