• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày hôm sau có khóa học sớm, ngoài trời mưa vẫn tí tách rơi không ngừng.



Ôn Từ vừa đi ra cửa lớn ký túc xá nữ, bạn cùng phòng là Kiều Tịch Tịch chạy vội tới, kéo giữ tay cô: "Oa! Dù của cậu thật lớn! Cùng nhau che đi."



"Ừh."



Ôn Từ nghiêng tán dù về phía cô ta.



Khi đến lớp, cô chống chuôi dù xuống ở góc cửa, là để cho ráo đợi chút nữa tan khóa học, sẽ đi cửa hàng tiện lợi trả lại dù.



Kiều Tịch Tịch hỏi cô: "Đúng rồi, trong phòng quản lý sinh viên thông báo có người xin bảng biểu 'sinh viên nghèo khó', là cậu đăng ký sao?"



"Không, tớ không xin 'sinh viên nghèo khó'."



Kiều Tịch Tịch gãi gãi đầu: "Là ai ta? Lần trước cậu nói muốn xin mà."



"Tớ xin học bổng."



"Học bổng chưa có đâu, tiền 'sinh viên nghèo khó' trong học kỳ này là có thể lấy."



"Không quan hệ." Ôn Từ như cũ kiên trì, "Tớ không xin 'sinh viên nghèo khó'."



Học bổng của đại học Nam Tương tuyển chọn dựa vào thành tích là chính, còn trợ cấp 'sinh viên nghèo khó' không xét thành tích, chỉ cần người giám hộ cầm các giấy tờ liên quan đi ra Uỷ ban phường khai và xác nhận.



Bản chất hai việc này rất khác nhau.



Ôn Từ thà rằng nỗ lực phấn đấu nhiều hơn nữa, cũng không muốn để mẹ cô đi ra phường khai ra sự nghèo khó chính mình.



Kiều Tịch Tịch biết tính tình Ôn Từ rất hiếu thắng, nên không nói thêm gì nữa.



Ở khóa học múa thể hình, giáo viên khen động tác Ôn Từ đúng tiêu chuẩn, lấy cô làm người mẫu để giảng giải cho các bạn học.



Vài nữ sinh lộ ra rõ rệt thái độ không phục, khi đi qua cô thường có những lời nhỏ to lải nhải, giễu cợt nói nhà cô sa sút.



Đối với việc này Ôn Từ không để ý chút nào.



Các cô ấy muốn nói, cứ mặc cho nói, cô chẳng mất miếng thịt nào, cũng sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống của cô.



Từ nhỏ cô đã được giáo dục chính là những đức tính tốt của phụ nữ, cho nên cô luôn bảo trì tu dưỡng khí chất, người khác dùng lời ác độc hãm hại, đó là người khác sai, không phải cô.



Ôn Từ ra khỏi phòng học, thấy ngoài hành lang tụ tập một đống người, trong đó có một nữ sinh trên eo váy buộc nơ màu đen, cô ta đứng một bên cây dù đang căng ra, vẻ mặt khó hiểu.



Cô ta đúng là người hôm qua cùng Phó Tư Bạch thân thiết ở phòng để đồ.



Mặt cô ta có chút manh, Ôn Từ nhận ra vì thấy chiếc túi xách hàng hiệu có hạn lượng trên tay, ngày hôm qua cô ta đã ở trước gương đùa nghịch một hồi lâu.



"An Nhiễm, cô đừng kích động, có lẽ chỉ là cùng kiểu thôi?"



"Không có khả năng cùng kiểu, tôi nhận ra được, đây tuyệt đối là cây dù của bạn trai tôi!"



Ôn Từ đi qua, nhặt lên cây dù đen đang căng ra trên mặt đất, hỏi: "Cô rảnh hả, có việc gì sao?"



"Này, cây dù cô lấy từ đâu!" An Nhiễm lạnh giọng chất vấn.



"Cô biết chủ nhân của cây dù này?"



"Việc gì đến cô! Đây là của bạn trai tôi!"



Bạn trai cô ta, tất nhiên chính là Phó Tư Bạch.



Ôn Từ nghĩ nghĩ, nói: "Dù giống nhau rất nhiều, có lẽ là cùng kiểu?"



"Không có khả năng!" An Nhiễm phủ định hoàn toàn, "Đây là dù được chế tác riêng, đừng nói đại học Nam Tương, cả thành Nam này, tìm không thấy cây thứ hai đâu."



Kiều Tịch Tịch thấy cô ta khoát lác như vậy, giễu cợt nói: "Không phải chỉ là dù thôi sao, còn chế tác riêng, chế tác cái gì riêng chứ.."



Ôn Từ lôi kéo Kiều Tịch Tịch, không muốn cô ta thêm dầu vào lửa cháy, lại hỏi An Nhiễm: "Cô có gì để chứng minh sao?"



"Đây nhé, chữ cái này, bạn trai tôi luôn khắc vào!" An Nhiễm đem cán dù đưa tới trước mắt Ôn Từ.



Ôn Từ nhìn đến, trên tay cầm có khắc một chữ cái nổi màu đen~



W.



Một khi đã như vậy, cô cũng muốn đưa dù cho An Nhiễm: "Vậy phiền cô giúp tôi đem trả cây dù cho anh ta."



Nói xong, cô xoay người rời đi.



"Chờ một chút! Rốt cuộc cô có quan hệ gì với bạn trai tôi!" An Nhiễm không muốn dễ dàng buông tha bèn la lên, "Tại sao dù của anh ấy ở chỗ cô!"



"Coi như là anh ta đánh rơi."



Nghe cô nói như vậy, An Nhiễm trong lòng thoải mái hơn nhiều, chỉ cần cô không có chút dính líu gì với Phó Tư Bạch thì tốt rồi.



Cô ta quay sang chế giễu nói: "Là cô trộm dù sao! Cô biết loại dù này rất quý phải không?"



"Cô nói chuyện đàng hoàng chút được không." Kiều Tịch Tịch thật sự nhịn không được, nói, "Một cây dù có cái gì quý, chẳng ai mua nổi sao."



An Nhiễm quét mắt liếc Ôn Từ một cái, đầy vẻ khinh miệt: "Cũng không nhất định là vậy, đối với người nào đó chỉ ở nhà thuê mướn nghèo khó tới hai miệng ăn, cây dù này bán có thể lấy tiền sinh hoạt vài tháng đó."



"Cô mở miệng tôn trọng người khác một chút!"



An Nhiễm cười lạnh: "Vốn dĩ là vậy mà."



Kiều Tịch Tịch còn muốn cùng An Nhiễm cãi cọ, Ôn Từ lại lôi kéo cô ta rời đi.



Cãi nhau với người như vậy, chỉ hạ thấp mình xuống.



Bị chó cắn, chẳng lẽ còn muốn cắn lại sao.



* * *



Không đến nửa ngày, trận "Đụng độ" giữa Ôn Từ và An Nhiễm, được đẩy lên diễn đàn toàn trường cùng mấy bình luận trên mạng.



Không ít người bàn tán chuyện này~



"Nghe nói An Nhiễm khóc sướt mướt chạy đi tìm Phó Tư Bạch."



"Ôn Từ cùng Phó Tư Bạch có quan hệ gì không."



"Chẳng lẽ, Ôn Từ thật sự trộm đồ của Phó Tư Bạch?"



"Bán lấy tiền? Vẫn là yêu thầm Phó Tư Bạch đi?"



"Nghe nói nhà cô ta thiếu nợ đó, chà chà, chắc là trộm đồ bán lấy tiền trả nợ rồi."



* * *



Chỉ một cây dù, phát tán trên mạng tràn đầy các loại suy đoán ác ý đối với Ôn Từ.



Ôn Từ cũng không cùng những người này cãi cọ, cô chẳng có thời gian đâu, giữa trưa đi bệnh viện chăm sóc cho cha, buổi chiều lại đến phòng tập luyện múa, căn bản cô không chú ý tin tức trên diễn đàn.



Nhưng mà không quá năm tiếng đồng hồ sau, sự việc chuyển hướng ngược lại.



Buổi chiều lúc sáu giờ, mồ hôi còn ướt đẫm người cô đi ra từ phòng tập múa, một đám sinh viên bát nháo tụ tập rất đông ở cửa, An Nhiễm hùng hổ vọt lên.



Mọi người đang sôi nổi bỗng ngừng lại, ánh mắt tò mò đều hướng về hai cô gái.



An Nhiễm vừa đến bên người Ôn Từ, đột nhiên khom lưng, gập người xuống tới chín mươi độ.



Ôn Từ bị động tác của cô ta làm sợ tới mức lui về sau, vẻ mặt ngốc ra.



Lại thấy An Nhiễm cắn răng, nước mắt rưng rưng nói~



"Thực xin lỗi!"



"Tôi không nên nói cô trộm đồ! Cũng không nên khinh thường cô!"



* * *



An Nhiễm trước mặt mọi người xin lỗi Ôn Từ, lời đồn đãi về trộm cắp tự nhiên tan thành mây khói.



Ôn Từ không hề so đo, cô ta vẫn cứ đưa dù lại cho cô, mặc dù đã nói cứ cô ta mang trả Phó Tư Bạch.



Nhưng An Nhiễm cự tuyệt, cô ta bụm mặt, khóc lóc rời đi.



Buổi tối, Ôn Từ nghe chuyện bát quái từ nữ vương nhỏ Kiều Tịch Tịch, nói An Nhiễm cùng Phó Tư Bạch đã chia tay.



"Không, nói đúng ra là Phó Tư Bạch đá cô ấy."



"Còn bắt cô ấy tẩy xóa sạch sẽ những lời đồn đãi vớ vẩn trên mạng, bằng không chẳng nhìn tới cô ấy nữa. Cậu nói xem loại người như Phó Tư Bạch này, lúc tốt thì thật là tốt, khi trở mặt, một chút tình cảm cũng không nói tới!"



Ôn Từ chẳng để ý gì cả, nhưng khi cô nhìn chuôi cây dù đen này, lại có chút phiền muộn trong lòng.



Cây dù cần phải quy về nguyên chủ, nhưng cô thật là.. Thật là không muốn cùng người họ Phó có chút liên hệ gì.



Cô căm hận dòng họ này, bởi vì hết thảy cực khổ hiện tại cô đang trải qua, đều phải cảm ơn nhà họ Phó ban tặng.



Ôn Từ hạ quyết tâm, chỉ đến trả dù, tuyệt không cùng hắn nói nhiều lời.



Ba giờ chiều, cô nghe các nữ sinh trong lớp nói Phó Tư Bạch đang chơi bóng, vì thế xách theo dù đi tới sân bóng rổ.



Vừa vào sân cảm giác được ngay đám sinh viên đang vận động thể dục hơi thở sôi trào hormone, bên tai còn truyền đến tiếng la hét ầm ĩ thô bạo, cùng với tiếng khua chiêng đánh trống cổ vũ mỗi khi trái bóng rơi xuống đất.



Từ xa thoáng một cái Ôn Từ nhìn thấy ngay Phó Tư Bạch trong đám người.



Một đầu tóc màu xám tro, ở trong đám người nổi trội chói cả mắt.



Không phải người nào cũng thay đổi màu sắc theo trào lưu được như vậy.



Chỉ có Phó Tư Bạch ngũ quan sắc bén cùng làn da trắng lạnh, còn có trên người anh một khí chất hào sảng không kềm chế được, cùng đầu tóc xám tro riêng biệt kia kết hợp càng tăng thêm sức mạnh, đẹp như nắng chiếu đến lóa mắt.



Ôn Từ thừa dịp anh ra sân nghỉ ngơi giữa hiệp, đi qua: "Xin chào, đêm đó anh để quên cây dù ở cửa hàng tiện lợi."



Phó Tư Bạch quay đầu lại quét mắt liếc cô một cái, bâng quơ nhẹ nói: "Vậy là do cô cầm."



"Anh có quay lại tìm sao? Tôi đã để lại giấy ghi nhớ, trên đó ghi phương thức liên hệ, lúc tôi trở lại, không còn tờ giấy kia nữa."



Phó Tư Bạch không trả lời cô, dùng ánh mắt lạnh lùng ý bảo: "Dựng ở chỗ đó."



Tiếng còi thổi lên, anh quay trở lại sân bóng.



Chung quanh các nữ sinh như xem kịch vui nhìn chằm chằm Ôn Từ, cho rằng cô cũng cố ý lấy cớ trả dù, lân la đến gần Phó Tư Bạch.



Thái độ Phó Tư Bạch lãnh đạm như vậy, để xem làm sao cô bước đến được.



Ôn Từ không để ý ánh mắt người chung quanh, đem dù dựng ở bên ghế người xem, chuẩn bị rời đi.



Không ngờ vừa quay lại, Phó Tư Bạch cởi chiếc áo khoác thể thao đang mặc ra, ném lên người cô: "Đúng rồi, cầm giúp tôi."



Tay Ôn Từ cầm áo, sửng sốt vài giây, phản ứng tức khắc là muốn cự tuyệt.



Lại thấy mặt anh lộ ra ý cười khinh cuồng, tiếng nói kéo dài, mang theo vài phần lười biếng lãnh đạm: "Nhân tiện, đi mua chai nước cho tôi."



"..."



Mắt Ôn Từ nhìn về các cô gái chung quanh, trên tay mỗi người bọn họ đều cầm một chai nước có thể đưa qua, giờ phút này đang nghiến răng nghiến lợi nhìn cô chằm chằm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK