• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giữa trưa, theo thường lệ Ôn Từ bưng khay đồ ăn đi qua ô cửa ăn cơm nghèo khó.



Ô cửa nghèo khó được quyên giúp từ quỹ hội từ thiện của các nhà hảo tâm bên ngoài trường, vì đời sống kinh tế khó khăn của sinh viên nên trường đặc biệt lập ra ô cửa này, đồ ăn so với bình thường thì tươm tất hơn nhiều.



Ở tình huống bình thường, ba phần đồ ăn một phần canh ít nhất cũng đến mười đồng, ô cửa nghèo khó chỉ cần năm đồng, lại còn có thêm thịt.



Nhưng rất ít ai đến ô cửa nghèo khó lấy cơm, mọi người đều ở tuổi thanh xuân, trong nhà không đến mức khó khăn như vậy, đều cảm thấy đi qua ô cửa nghèo khó xếp hàng lấy cơm thì thật mất mặt.



Ô cửa nghèo khó thường xuyên là "Cửa nhà vắng vẻ".



Ôn Từ là khách quen của ô cửa này, cô không phải không để bụng ánh mắt người chung quanh, chỉ là nếu so sánh mặt mũi chính mình với gánh nặng kinh tế trên người mẹ, cô chỉ hy vọng mẹ có thể nhẹ nhàng hơn chút.



Dì múc cơm ở ô cửa nghèo khó thường xuyên nhàn rỗi, nên tính tình rất lười nhác.



Mỗi ngày Ôn Từ đều tới tự lấy cơm, gương mặt quen thuộc, lại ít khi tán gẫu cùng các bà, nên nhóm dì này tự nhiên sinh ra bất mãn.



"Sao lại là cô nữa, cô vẫn không phải là sinh viên nghèo khó?"



"Sao cháu không phải?"



"Xem váy cô này, cũng không giống sinh viên nghèo chút nào, có phải tới đây chiếm lời."



"Cháu.."



Ôn Từ mặc chính là chiếc váy cũ trước kia, khi ngân hàng niêm phong gia sản, cô mang đi quần áo của mình, lâu rồi cũng không mua mới.



Trước kia mẹ mua quần áo cho cô, đương nhiên đều là những nhãn hiệu tốt.



Ôn Từ băn khoăn nhìn ánh mắt các bạn học chung quanh, cũng không muốn cùng dì này cãi cọ, chuẩn bị bưng khay trống trơn rời đi.



Lúc này, một thân hình chắn trước người cô, leng keng một tiếng, đem khay của mình không kiêng dè gì ném qua.



Ôn Từ ngẩng đầu, nhìn dáng vẻ cứng cỏi cao ráo của thanh niên cùng đầu tóc xám tro kiêu ngạo kia.



Phó Tư Bạch.



Ánh mắt anh sắc bén như lưỡi dao, tiếng nói lãnh đạm: "Múc cơm."



Mấy dì thấy một đầu tóc xám của anh, nhìn biết ngay không dễ chọc, nhưng cũng hỏi: "Cậu.. cậu cũng là sinh viên nghèo sao?"



"Aiza mẹ nó có cần thiết quy định phải lấy giấy tờ chứng minh là sinh viên nghèo khó mới có thể ở ô cửa này múc cơm sao, ông đây là không thể ăn đúng không?"



"Cậu.. vừa nhìn là biết cậu không phải sinh viên nghèo rồi."



"Tôi nhìn không giống, cô ta nhìn cũng không giống, vậy ai nhìn giống, ở đây nhiều sinh viên như vậy, bà có thể liếc mắt một cái thấy ngay ai là sinh viên nghèo sao. Như thế nào, sinh viên nghèo ba chữ này viết trên mặt đúng không! Bà cứ xem tướng, sao bà không ra bờ sông bày quán đoán mệnh luôn đi?"



Lời nói vặn vẹo liên hồi như pháo nổ, kiêu ngạo lại ương ngạnh, bà dì ấm ức đỏ mặt tía tai, không thốt được lời nào.



Chung quanh các bạn sinh viên đều cười.



Bà dì tức nghẹn, chỉ có thể múc cơm cho anh và Ôn Từ, chẳng qua chưa cho thịt, toàn bỏ rau dưa cùng màn thầu.



Phó Tư Bạch còn muốn tranh luận, Ôn Từ lại đỏ mặt, lôi kéo anh rời đi.



Hai người ngồi xuống ở một góc, Phó Tư Bạch nhìn các món đồ ăn đơn sơ này tự nhiên một chút cũng không muốn ăn, khoanh đôi tay, dựa nghiêng ở trên ghế, xem cô ăn cơm ngon lành.



Thấy anh chẳng động tới đũa, Ôn Từ biết là cơm ở ô cửa nghèo khó rất nhạt nhẽo vô vị anh sẽ ăn không quen, chẳng nói một lời mà lấy đi khay cơm của anh, vốn là không nhiều đồ ăn lắm, cô đem ăn hết sạch sẽ.



Phó Tư Bạch tay chống cằm nhìn cô.



Cô gái nhỏ đang cúi đầu ăn cơm, tóc mái buông ngang ở giữa trán, lông mi dày mịn, ngũ quan thuần khiết trông rất ngoan ngoãn.



Còn dáng người thì không cần phải nói, bờ vai gãy gọn, cổ cao như thiên nga, mặc dù là ngồi ở nhà ăn toàn tiếng ồn ào ầm ĩ lại ăn cơm nghèo khó, cô ăn đều có thể lộ ra dáng vẻ nhã nhặn của thục nữ.



Anh vui đùa nói: "Ăn hết cơm của tôi?"



Ôn Từ không để ý đến anh, chỉ vùi đầu ăn cơm.



"Ăn cơm của tôi, chính là người của tôi."



"..."



Suýt nữa bị anh làm cho sặc.



Ôn Từ đánh giá ngắn gọn: "Có bệnh."



Những lời này, người khác tuyệt đối không dám nói trước mặt Phó Tư Bạch, cô thật to gan lớn mật.



Chẳng qua.. đối với cô Phó Tư Bạch không biết giận.



"Nhìn không ra, cô ăn rất nhiều đó."



"Đều là rau dưa, sẽ mau đói."



Mặc dù anh vừa mới giải vây cho cô, Ôn Từ cũng không có chút cảm kích với anh.



Hiện tại ở chỗ này cô ăn cơm nghèo khó, nói trắng ra là, anh cũng không thoát được có liên quan.



Phó Tư Bạch cảm thấy chính mình rất hèn mọn.



Anh nhìn dáng vẻ cô nghiêm túc ăn rau dưa, liếm liếm môi dưới, rốt cuộc từ trong túi lấy ra tờ chi phiếu năm vạn kia, đưa tới trong tầm tay cô.



Ôn Từ nhìn chi phiếu, có hơi kinh ngạc.



Hiện tại cho cô ngay?



"Thừa dịp ông đây còn chưa đổi ý, cầm nhanh lên."



Ôn Từ nhanh nhẹn đoạt tờ chi phiếu, thật cẩn thận cất vào ngăn kép trong cặp sách, mắt trông mong hỏi: "Có phải.. có thể không cần múa mở màn nữa?"



"Tưởng bở." Phó Tư Bạch một mực cự tuyệt, "Chỉ là đưa tạm ứng trước cho cô thôi, nhưng ông đây không phải người từ thiện. Chuyện nên làm, cô đừng nghĩ lui."



"Đã biết." Ôn Từ rầu rĩ mà uống xong ngụm canh cuối cùng, "Tôi sẽ luyện tập thật tốt, nhưng tôi không chắc chắn có thể khuấy động sân khấu."



Dựa theo Kiều Tịch Tịch đánh giá cô là "Triệu Phi Yến ôm cột nhảy múa", việc mở màn này có tới tám chín phần mười.. sẽ lật xe.



Phó Tư Bạch không để bụng cô có thể khuấy động sân khấu hay không, lật xe cũng chẳng là gì, dù sao anh phải cho cô tỏa sáng trên sân khấu, toàn bộ chuyện về sau.. anh sẽ đứng ra gánh hết.



"Đi thôi." Phó Tư Bạch xoay người rời đi.



"Cảm ơn, Phó Tư Bạch."



Dáng anh bước nao nao.



Không phải lần đầu tiên nghe cô gọi tên của anh, mà là lần đầu tiên không có xen vào ý vị chán ghét.



"Phó Tư Bạch" ba chữ có thể từ đầu lưỡi cô gọi tới, dễ nghe đến tận tâm hồn làm anh rùng mình lên.



Anh quay đầu lại, thấy cô gái đang cẩn trọng nhìn tờ chi phiếu kia, nỗi lo âu nặng nề trên mặt dường như nhẹ đi rất nhiều.



"Ôn Từ, cô muốn sống nhẹ nhàng một ít, kỳ thật có cách còn đơn giản hơn."



Ôn Từ ngẩng đầu, nhìn thanh niên sườn mặt anh tuấn: "Cách gì đây?"



Nhiều năm rồi, lần đầu tiên tim Phó Tư Bạch đập liên hồi như đang gào thét vậy.



"Khi cô.."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK