• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi chiều, Ôn Từ đi cửa hàng tiện lợi nhận lương, cầm mấy chục đồng tiền công mỗi buổi tối làm cực khổ, nghĩ đến năm vạn đồng kia..



Cô vẫn là trịnh trọng gửi thêm cho Phó Tư Bạch một tin nhắn, lúc này đây, rốt cuộc Ôn Từ đã chịu thua mà nói rõ ràng: "Phó Tư Bạch, tờ chi phiếu kia đối với tôi thật sự rất quan trọng, cầu anh."



Người ở dưới mái hiên, sao có thể không cúi đầu đây.



Để cho cô được kiêu ngạo, nửa đời người mẹ đều có thể cúi đầu, vậy cô có cái tư cách gì để cậy mạnh.



Không bao lâu, di động rung lên.



Vẫn như cũ Phó Tư Bạch từ chối đề nghị kết thêm bạn của cô, nhưng anh gửi lại cho cô một tin nhắn còn phấn chấn hơn: Buổi tối tám giờ, dưới ký túc xá chờ tôi.



Ôn Từ vui mừng khôn xiết, dựa theo thời gian đã hẹn, sớm chờ ở dưới ký túc xá nam sinh.



Kết quả chờ mãi đến tám giờ bốn mươi phút vẫn không thấy xuống lầu.



Ngược lại có không ít nam sinh ra vào cửa, làm như vô tình đi qua lại mà mọi ánh mắt đều chú ý đến cô.



Ở học viện nghệ thuật là nơi toàn các nam thanh nữ tú, Ôn Từ được xem như nổi bật nhất trong nhóm này. Cho dù không trang điểm, vẻ thanh đạm tuyệt đẹp trên người cô cũng không ngừng thu hút ánh mắt mọi người.



Ôn Từ đợi hơn bốn mươi phút, muốn không đợi Phó Tư Bạch nữa, cô chẳng còn chút kiên nhẫn nào.



Cô là người sắp xếp thời gian làm việc rất đúng giờ, vốn trong lòng đã chán ghét Phó Tư Bạch bây giờ không khỏi tăng thêm vài phần.



Lại qua năm phút nữa, Phó Tư Bạch rốt cuộc xuất hiện.



Anh mặc bộ đồ vận động cầu lông màu đen hơi ôm, chân đi dép lê, tóc có chút rối xuề xòa như những nam sinh đại học bất kỳ nào có thể thấy được.



Nhưng anh lại không hề giống bọn họ, trong xương cốt anh lộ ra nét ương ngạnh bá đạo khó kềm chế được, nam sinh khác đều không cuồng như anh đâu.



Khi thấy cô, sắc mặt Phó Tư Bạch thoáng thâm trầm, quát ngay mặt một câu: "Cô có ngốc hay không vậy?"



"Gì nữa đây."



"Cô chờ đã bao lâu?"



"Bốn mươi phút!"



Phó Tư Bạch hết chỗ nói với cô rồi, "Ông đây chưa thấy qua cô gái nào ngu như vậy."



"..."



Không nói lý do gì kêu người ta đợi lâu vậy, còn muốn mắng nữa, trong lòng Ôn Từ nghẹn tức một bụng, chỉ là nghĩ đến cần phải cầu người, tạm thời kiềm chế xuống.



Phó Tư Bạch thấy cô tỏ vẻ uất ức tức nghẹn, cũng không hề nói thêm gì nữa, lạnh lùng bảo: "Đi theo tôi."



Dứt lời, anh lười nhác bước từng bước chân, hướng phía rừng cây nhỏ đi đến, không quay đầu lại liếc nhìn cô một cái.



Ôn Từ đi theo phía sau anh, vẫn duy trì khoảng cách, đỡ phải bị người khác hiểu lầm.



Cô mở di động ra, Kiều Tịch Tịch nhắn cho cô một tin: "Ôi chết tớ luôn! Phó Tư Bạch vừa mới ở dưới lầu ký túc xá nữ đợi hơn nửa giờ! Ai có mặt mũi lớn vậy ta! Xem hết đám bạn gái cũng chẳng ai có loại đãi ngộ này."



Ôn Từ: ?



Kiều Tịch Tịch đã chuyển tới một loạt ảnh chụp từ trên lầu nhìn xuống, quả nhiên, tóc xám tro này thật đứng dưới lầu ký túc xá nữ, dựa cột đèn đường đang chờ ai.



Vẻ mặt rất là không kiên nhẫn.



Cho nên bọn họ đều hiểu lầm câu nói kia "dưới lầu ký túc xá chờ tôi", một người chạy đến dưới lầu ký túc xá nam chờ, một kẻ chạy qua ký túc xá nữ.. vừa lúc bỏ lỡ.



Trong lòng Ôn Từ có chút áy náy, nhưng nghĩ lại thì là, ai kêu anh nói lời không có rõ ràng, trái lại lấy lý do gì trách cứ cô.



Xuyên qua sân thể dục, Phó Tư Bạch đi về phía đông nơi dân cư thưa thớt hướng tới rừng cây nhỏ.



Dãy rừng cây nhỏ kia là thánh địa của các cặp tình nhân yêu đương, ngày thường hầu như không ai, che giấu rất kỹ, thích hợp làm vài điều thân mật luyến ái.



Ôn Từ có chút nóng nảy, đuổi theo hỏi: "Phó Tư Bạch, đi chỗ nào?"



Phó Tư Bạch một tay đút vào túi, cà lơ phất phơ cứ bước về phía trước, không phản ứng lại với cô.



"Phó Tư Bạch!"



Khi tiến tới thềm đá bên rừng cây nhỏ, Ôn Từ dừng chân, không hề nhúc nhích đi thêm một bước nào nữa.



Phó Tư Bạch quay đầu lại, mắt đen lãnh đạm liếc cô một cái: "Đi nào."



Ôn Từ nhìn nhìn rừng cây nhỏ đen nhánh chẳng có một cột đèn, dùng hết sức lắc đầu.



Anh cười nhẹ một tiếng, giọng điệu thâm sâu hỏi: "Sợ tôi ư?"



Cô cắn chặt răng: "Rốt cuộc anh muốn dẫn tôi đi làm gì, nói rõ ràng đi."



Phó Tư Bạch lười nói rõ ràng với cô, xoay người kéo cánh tay mảnh khảnh của Ôn Từ, xách cô đi vào rừng cây nhỏ trên đường đá vụn, tựa như xách theo gà con lạnh run rẩy.



"Phó Tư Bạch! Buông tôi ra!"



"Cô còn nghĩ muốn có tờ chi phiếu nữa không?"



Ôn Từ rốt cuộc thuận theo, không hề giãy giụa, tùy tiện để người nam kia đem cô đến bên một thân cây.



Anh đến gần ôm lấy cô, nhẹ nhàng ngửi ngửi cánh tai cô.



Cô gái nhỏ không có trang điểm, trên người còn vương mùi hương chanh tươi mát nhàn nhạt, cô vẫn luôn dùng sữa tắm loại hương này.



"Vừa mới tắm xong?"



Hơi thở anh nóng bỏng cưỡng ép vùi đầu vào một bên tai cô, cô gái nhỏ toàn thân co rúm lại, cố dùng sức nghiêng người ngẩng đầu hung hăng trừng anh.



Phó Tư Bạch nhìn ra trong mắt cô đầy hận ý.



Quả nhiên là chán ghét anh..



Anh cũng không chút e ngại gì, nâng nâng giọng ngả ngớn: "Vì năm vạn kia, có phải cái gì cũng có thể làm?"



Đầu móng tay Ôn Từ gắt gao cắm vào thịt lòng bàn tay, nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh muốn tôi làm cái gì?"



"Làm cái gì thì cô đừng bận tâm, tôi chỉ hỏi cô, có phải cái gì cũng đều có thể?"



Nước mắt đã trào ra ở khoé mắt, Ôn Từ nghĩ tới ngày đó về nhà nhìn thấy bộ dáng mẹ bị khi dễ..



Cô phẫn hận nói: "Là, cái gì cũng đều có thể."



"Trừ bỏ tôi, những người khác cũng có thể?"



Những lời này, Phó Tư Bạch vừa mở miệng liền hối hận.



Quả nhiên, Ôn Từ trả thù nói: "Bằng không thì sao, anh cho rằng anh rất đặc biệt sao? Phó - Tư - Bạch."



Chỉ là đặc biệt có tiền thôi, lại có thể đem tôn nghiêm của người khác đạp xuống dưới chân sao.



Tròng mắt Phó Tư Bạch lan ra vài sợi tơ máu, nhưng dưới bóng đêm thâm trầm, cô có nhìn cũng không thấy rõ ràng.



Ôn Từ nhắm hai mắt lại, thật lâu sau, không có cảm giác bị anh xâm phạm thêm nữa, chỉ nghe anh lẩm bẩm: "Ngốc bức*."



* Ngốc bức: Ý chỉ một kẻ ngu ngốc nhưng thích ra vẻ ta đây giỏi, không biết mình đang làm trò hề. Như thùng rỗng kêu to vậy.



Cô mở mắt ra, lại thấy đang anh cúi đầu rít điếu thuốc, khóe miệng tràn ra làn khói mỏng như một đóa hoa, rồi cất bước hướng tới rừng cây nhỏ đi vào một đường khác.



Ôn Từ không cam lòng đuổi theo: "Phó Tư Bạch, anh có ý tứ gì."



"Không phải ý tứ như cô nghĩ, ông đây chẳng có bỉ ổi đến mức dùng tiền mua con gái, cũng không cần thiết phải như vậy." Đầu ngón tay anh kẹp điếu thuốc, giọng điệu lãnh đạm.



Ôn Từ thở dài nhẹ nhõm, lại cảm thấy phẫn nộ đối với hành vi đùa bỡn vừa rồi của anh.



"Phó Tư Bạch, người đàng hoàng có thái độ như vậy sao!"



Phó Tư Bạch cười giễu cợt, mặt tràn đầy vẻ chống đối ý cô: "Nhìn cô khóc, tôi thấy rất vui vẻ."



Ôn Từ dùng sức lau nước mắt ở khóe mắt, cô tuyệt không muốn khóc trước mặt anh: "Trả chi phiếu lại cho tôi!"



"Gấp cái gì, việc còn chưa có làm xong."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK