• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Học viện nghệ thuật là nơi có kiến trúc tinh xảo nhất, toàn bộ được đại học Nam Tương tu sửa.



Để trường được mát mẻ hơn, trên mặt đất phủ đầy cỏ xanh xung quanh hai tòa nhà đứng lặng màu gạch đỏ, một tòa có hai tầng hình vuông, ba mặt đều thoáng đạt có cửa sổ sát đất, một mặt lắp kính lớn, là phòng học nghệ thuật cho học sinh hằng ngày đến luyện múa cùng luyện giọng hát.



Ôn Từ mặc trên người bộ đồ múa màu đen, tóc cuộn sát lên đỉnh đầu, đang đứng bên cột cạnh cửa sổ sát đất lầu một, luyện tập từng lần động tác múa, tựa như thiên nga đen ưu nhã.



Bên cạnh có vài bạn cùng lớp đang hứng thú bừng bừng thảo luận về lễ hội âm nhạc vườn trường, nói rằng học viện âm nhạc cổ điển muốn cùng người của câu lạc bộ Âm Nhạc Quỷ Hỏa chuyên nghiệp nổi tiếng kia thi đấu trên sân khấu.



Những học sinh xuất thân từ học viện âm nhạc cổ điển, kỳ thật đều không nhìn trúng dòng nhạc đang thịnh hành.



Nhưng dòng nhạc này được lan truyền rộng rãi, cho nên nhân khí câu lạc bộ Âm Nhạc Quỷ Hỏa rất cao, đặc biệt năm nay có nhân khí của tuyển thủ Phó Tư Bạch tham gia, càng thu hút sự chú ý hơn.



Vì vậy mọi người đều rất chờ mong trận chiến này giữa đội âm nhạc cổ điển cùng đội âm nhạc lưu hành.



Ôn Từ mới vừa làm xong động tác hạ eo, đúng lúc xoay người nhìn qua bên ngoài cửa sổ sát đất thấy thân ảnh Phó Tư Bạch.



Anh ngồi trên chiếc xe đạp địa hình, chân dài chống đất, móc di động ra như đang hướng về cửa sổ Ôn Từ đứng mà chụp ảnh.



Ôn Từ: !



Cô biết dáng hạ eo nhìn rất xấu xí, còn bị anh chụp trúng!



Cô vội chạy đuổi theo, kéo lại góc áo Phó Tư Bạch đang muốn lái xe đi, "Anh chụp tôi hả!"



"Ai chụp cô." Phó Tư Bạch ngả ngớn cười, chân thon dài gạt xuống chống xe.



"Vậy đưa điện thoại cho tôi xem." Ôn Từ vừa mới luyện múa, sắc mặt ửng hồng, ngực phập phồng, "Cho tôi kiểm tra."



"Cô có tư cách gì kiểm tra di động tôi, lại không phải bạn gái của tôi."



"Phó Tư Bạch, không cho phép chụp tôi!" Ôn Từ kiên trì nói, "Không được quyền xâm phạm hình ảnh riêng của tôi."



Phó Tư Bạch chậm rì rì móc di động ra, quơ quơ ở trước mắt cô.



Ôn Từ duỗi tay cố đoạt, Phó Tư Bạch giơ cánh tay lên trên, đưa điện thoại di động cao hơn.



Thân hình cô không đủ cao, nhón chân lay tay anh, toàn bộ đều như ngã vào lòng ngực anh, cô không nhận ra lại còn hồn nhiên nói: "Cho tôi xem, Phó Tư Bạch!"



Hương thơm thân thể cô gái ập vào trước mặt, nhịp tim Phó Tư Bạch lại nhảy rối loạn.



Anh rũ mắt, nhìn thân thể cô căng chặt trong bộ đồ luyện múa.



Đường cong dáng người tròn đầy cân xứng, còn có vài phần kích thích sự ham muốn, chỗ nên gầy thì gầy, chỗ nên có thịt thì đẫy đà vô cùng.



Miệng anh nuốt xuống ngụm nước miếng, rốt cuộc vẫn thỏa hiệp, đưa điện thoại di động cho cô: "Đoạt cái gì đoạt, đều nhào hết trên người tôi."



Ôn Từ tiếp nhận di động, rời xa anh, không khách khí hỏi: "Mật mã mở thế nào."



"..."



Ôn Từ đánh vào mật mã mở ra màn hình di động, kiểm tra qua album ảnh.



Ảnh trong album hầu hết đều được chụp là phong cảnh kiến trúc đại học Nam Tương, có bờ sông, ghế đá hoa viên, tòa nhà nghệ thuật màu gạch đỏ, điêu khắc Lỗ Tấn..



Quả nhiên không có chụp ảnh cô.



"Anh thật không chụp tôi hả?" Cô ngượng ngùng đưa lại di động.



"Tự mình đa tình."



Ôn Từ bĩu môi: "Sao anh lại chụp nhiều ảnh phong cảnh như thế."



"Ông đây thấy vui."



Phó Tư Bạch không khách khí đem điện thoại di động ném vào giỏ phía trước xe đạp.



Anh không dám chụp cô, chỉ có thể chụp những nơi cô đã đi qua, ngồi qua, dừng lại ngắm.. chụp những phong cảnh chính mắt trông thấy cô.



Tưởng tượng ra cô đứng ở trong ảnh, gió thổi lất phất ngọn tóc, cô cười nhìn anh.



Thích một người, thật sự sẽ hèn mọn đến bi ai vậy.



"Đi học đây." Ôn Từ xoay người đi.



Phó Tư Bạch với tay nắm lấy búi tóc tròn nhỏ trên đầu cô, kéo cô trở về.



"Làm gì kỳ vậy!"



Anh nhìn búi tóc buộc không chút cẩu thả trên đầu cô, nhíu mày nói: "Sao gấp vậy, không chơi thoải mái chút đi?"



"Mặc kệ chuyện của cô!" "Tôi cho cô làm tuỳ tùng." Anh duỗi tay tháo sợi dây thun buộc tóc, "Nhìn là khó chịu."



"Anh thực phiền quá đi Phó Tư Bạch, anh đừng chọc tôi đó!" Ôn Từ đẩy tay anh ra, "Ai thèm quen với anh."



Phó Tư Bạch biết cô gái nhỏ này hay nổi nóng, nhưng lại không hề giận, dán vào tai cô, dùng hơi thở phả trong tiếng nói: "Không quen, cô còn muốn dán vào tôi?"



"Tôi nào có!"



"Tối hôm qua, tôi còn chưa nói thật, cô thiếu chút nữa đem tôi chỉnh y.."



"..."



Nhìn dáng dấp chàng trai đạp xe vọt đi, Ôn Từ tức giận mà dậm dậm chân.



Trận gió thổi nhẹ qua, một thân hình mặc sơ mi trắng ngừng lại bên người cô: "Ôn Từ."



Ôn Từ quay đầu lại, nhìn thấy Hứa Gia Lịch đạp xe hướng đến cô mĩm cười ấm áp.



Hứa Gia Lịch là bạn cùng lớp với Ôn Từ những năm cấp ba, hai người một là lớp trưởng, một là lớp phó, thành tích vẫn luôn là cạnh tranh sát sao, gia thế cũng không phân cao thấp, anh ta thì học dương cầm, cô lại học múa cổ điển.



Lớp học còn lan truyền chuyện tai tiếng của hai người một đoạn thời gian rất dài.



Nhưng thật ra giữa bọn họ rất trong sáng, vẫn luôn duy trì tốt đẹp tình bạn cùng lớp cùng trong đội làm hợp tác quan hệ, các bạn học cũng không còn nhiều chuyện để bới ra, lời đồn đãi thực mau yên lặng đi.



Mặc dù thế, cp tình cảm của hai người vẫn luôn cập nhật đầy đủ, cả đến khi vào đại học Nam Tương ở học viện nghệ thuật.



Một năm nay bởi vì trong nhà Ôn Từ có biến cố, mỗi ngày đều bận rộn đến chân không chạm đất, thời gian gặp mặt Hứa Gia Lịch cũng ít đi nhiều.



Nhưng quan hệ hai người vẫn luôn không đổi, xem như bạn bè chẳng có gì giấu nhau.



Với tình cảm thuần khiết này, Hứa Gia Lịch nhiệt tình cùng cô chào hỏi: "Đã lâu không gặp nha!"



"Hứa lớp trưởng, gần đây hơi bận, có cơ hội cùng nhau ăn cơm đi."



"Ăn cơm lúc nào chẳng được, hiện tại mình có việc cần muốn nói với cậu, cậu rảnh không."



Ôn Từ nhìn nhìn thời gian: "Mình còn mười phút nữa mới tan học."



"Mình ở đây chờ cậu." Hứa Gia Lịch đem xe đạp dựng dưới gốc cây tùng, đứng dựa bên cạnh xe chờ cô.



Ôn Từ trở về phòng học múa, Kiều Tịch Tịch và mấy người bạn cùng phòng vội vàng đến hỏi thăm: "Hứa Gia Lịch! Cậu quen biết vương tử dương cầm Hứa Gia Lịch!"



"Là bạn cùng học ở cấp ba." Ôn Từ cười, "Vương tử dương cầm, ai đặt vậy, gọi cũng thật hay."



"Trong học viện đều gọi như vậy đấy, anh ấy ở tiệc tối mừng người mới đến có độc tấu một đoạn dương cầm thật ưu nhã, soái ngây người."



Ôn Từ liếc mắt Kiều Tịch Tịch: "Cậu có bạn trai rồi đấy."



"Nhà kia của tớ, sao có thể so với vị đại thần này được." Kiều Tịch Tịch dùng khuỷu tay chọc chọc Ôn Từ, "Quay lại nói, cậu thoát đơn rồi sao, đây là gần quan được ban lộc nha, cậu cùng vương tử dương cầm đứng chung một chỗ, cp tình cảm sẽ bạo phát cho coi."



"Anh ấy là bạn tớ, chỉ là bạn lâu năm thân thiết thôi."



Huống chi, hiện tại trong nhà Ôn Từ gánh nặng trầm trọng như vậy, cô nào có tâm tư yêu đương gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK