• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ôn Từ ở phòng thay đồ trong cửa hàng tiện lợi thay đổi quần áo.



May mắn áo vừa bị xé hư chính là bộ đồng phục công nhân, nếu không cô chẳng có đồ thay thế, một lát về nhà khẳng định sẽ bị mẹ tra hỏi.



Cô không muốn làm mẹ lo lắng.



Thay xong quần áo, Ôn Từ lại rửa mặt, dùng khăn lông hung hăng lau chùi những chỗ bị gã đó đụng tay dơ vào, chà sát đến nỗi làn da trên cổ đều phiếm đỏ mới chịu ngưng.



Tâm tình cuối cùng cũng bình phục lại.



Đã một năm nay, cô trải qua quá nhiều chuyện, cảm xúc giống như cái lò xo, bị kéo duỗi lặp đi lặp lại mất luôn khả năng đàn hồi, nên cũng có thể nhịn xuống.



Nếu còn tính cách trước đây, gặp những việc này, chỉ sợ đã hỏng mất.



Ôn Từ đứng trước gương, sửa lại tóc, rồi ra khỏi phòng công nhân, vừa lúc gặp hai người khách đến mua lẩu Oden.



Phó Tư Bạch chậm chạp cầm lấy mấy hộp, lười nhác hỏi: "Muốn cái nào?"



"Cái này, còn có cái này."



Anh đưa cho khách loại lẩu Oden đã chọn, thuận miệng báo giá: "Hai trăm."



"Hả?"



Người khách kinh sợ.



Ôn Từ vừa nghe cũng phát hoảng, vội chạy nhanh tới, đẩy Phó Tư Bạch ra, cầm hộp lẩu tra vào máy tính tiền: "Tổng cộng hai mươi ba đồng, cảm ơn."



Chờ khi người khách đã rời khỏi, Ôn Từ đóng lại ngăn thu tiền, quay đầu lại trừng anh một cái: "Làm gì kêu loạn giá cả lên vậy!"



"Còn có phí phục vụ của cậu chủ tôi đây."



"..."



Anh đĩnh đạc ngồi trên ghế chân cao phía trước, hai chân rung rung gõ nhẹ vào thanh chắn bên dưới quầy, nhướng mày, một bộ đùa bỡn bất cần đời.



Chẳng qua, khó có thể gặp được cậu chủ nhỏ anh tuấn như vậy ở cửa hàng tiện lợi.



Ôn Từ nghĩ hai người khách nữ vừa rồi dáng vẻ mê trai đẹp, ước chừng cũng thật nguyện ý trả phí phục vụ cho anh.



"Được rồi anh đi đi."



"Sao thế, cảm thấy tôi không thích hợp ở đây?"



Ôn Từ lười nói đùa với anh, chú ý tới cánh tay trái của anh hình như bị trầy da, một vết nhỏ bị vỡ miệng hơi ứa máu ra.



Phó Tư Bạch cứ vô tư không để ý.



Cô đi đến bên quầy thuốc lấy một hộp băng keo cá nhân, sau đó tra máy tính tiền rồi quét mã, chính mình thanh toán khoản này, cô mở băng keo cá nhân ra, cúi người dán vào chỗ trầy da trên cánh tay trái của anh.



Phó Tư Bạch không phải không có cảm giác, nhưng đây là vết trầy nhỏ, anh lười để ý đến, qua hai ngày sẽ tự tốt hơn thôi.



Cô gái nhỏ thật cẩn thận dán băng keo cá nhân lên, hơi thở nhẹ êm phả ra trên làn da anh, cào cào đến tâm anh ngứa ngái.



Cô ấn ấn miệng vết thương, thuận miệng nói: "Anh sẽ còn đánh nhau sao."



"Cái loại côn đồ này, có đến mười tên cũng không phải đối thủ của tôi."



"Khoác lác quá đi."



Khóe miệng Phó Tư Bạch cong lên.



Thật thích cái bầu không khí như vầy, cùng cô không có giương cung bạt kiếm, làm thương tổn lẫn nhau.



Cô gái nhỏ còn kiểm tra cánh tay anh xem có vết thương nào khác không, Phó Tư Bạch thu ánh mắt lại, nhìn thấy trên cổ cô có một vết ửng đỏ.



Bởi vì làn da quá trắng quá non mịn, cho nên loại vết đỏ này phá lệ rõ ràng, tựa như.. dấu vết bị bắt nạt.



Huyệt thái dương của anh co thắt gồ lên, trầm giọng hỏi: "Bọn họ đã làm gì với cô?"



"Không có, anh tới thật kịp lúc." Ôn Từ phản ứng lại, nắn vuốt cổ áo, "Tôi vừa mới lau cổ, dùng sức hơi quá."



Phó Tư Bạch tầm mắt đuổi theo cô, tham lam cứ nhìn vết đỏ trên cổ cô.



Giọng nói hơi khô cứng.



"Về sau cô không cần đi làm trễ đến thế này."



"Cũng không phải tôi có thể lựa chọn được."



"Không thể đi làm ban ngày sao?"



"Ban ngày còn phải đi học mà, chỉ buổi tối mới có thời gian thôi."



Phó Tư Bạch không còn lời gì để nói, giọng rất khó chịu lẩm bẩm: "Như thế nào nghèo thành ra vậy, nhà cô không có người lớn lo lắng cho sao?"



Không đề cập tới vấn đề này thì còn tốt, khi đã nhắc, Ôn Từ lại muốn bùng phát không nhịn được, phẫn hận trừng mắt nhìn anh một cái.



Vì sao cô lại nghèo thành như vậy, vì sao cha cô nằm bệnh viện, lúc nào cũng lo sợ sẽ có nguy hiểm.



Hết thảy điều này, cô phải cảm tạ ông chú gian ác cùng nhà họ Phó ban tặng!



Thấy cô tức giận thở mạnh lại còn trừng mắt, Phó Tư Bạch chỉ nghĩ do lòng tự trọng của cô quá cao, lập tức lấy giọng hòa hoãn nói: "Tôi lại không có khả năng mỗi ngày tới bảo vệ cho cô."



"Ai muốn anh mỗi ngày tới bảo vệ tôi, tôi trước giờ cũng không gặp qua lưu manh, hôm nay chỉ là trùng hợp."



"Loại sự tình này, một lần cũng đủ làm cô sợ rồi, cô còn muốn mỗi ngày gặp được?"



Ôn Từ cắn cắn môi, không hề phản bác.



Chính xác, sự việc vừa rồi lập tức.. thật là làm cô sợ tới mức hồn phi phách tán.



Phó Tư Bạch thấy cô không nói gì, chỉ có thể hít thật sâu một hơi: "Về sau có thời gian tôi sẽ tới chiếu cố việc buôn bán tại đây nhiều hơn."



"Không cần." Ôn Từ một mực cự tuyệt, "Rất thân thiết với anh sao."



Anh biết cô đang khó chịu thật sự, cũng không muốn cùng cô cãi nhau, anh đi tới dựa vào bên quầy, cà lơ phất phơ nói: "Làm loạn riết thành quen thói."



"Ai muốn cùng anh làm loạn, tránh ra." Cô đẩy anh ra, "Đừng chậm trễ tôi đọc sách."



Phó Tư Bạch nhìn đến bên cô thấy trên bàn có quyển tự học tiếng Anh cấp bốn: "Chuẩn bị cấp bốn?"



"Đúng vậy."



"Cấp bốn còn cần chuẩn bị?"



"..."



Nghe giọng điệu chứa đầy sự khoe khoang này là vô cùng thiếu đòn mà, Ôn Từ nghĩ đến kỳ thi đại học của chàng trai này năm đó thật là việc vinh quang rực rỡ~



Dùng thân phận học sinh nghệ thuật bắt lấy giải Trạng Nguyên toàn thành, làm toàn bộ giáo sư đức cao vọng trọng đều chấn kinh, hoài nghi nhân sinh.



Ôn Từ không như anh có loại đầu óc này, cô chẳng phải thiên tài, hết thảy thành tích đều phải dựa vào chính mình làm đến nơi đến chốn thật nỗ lực mới đạt được.



Tiền, cũng là như thế.



Cô mặc kệ anh, mở ra sách tự học cấp bốn.



Phó Tư Bạch cũng không có quấy rầy cô, ngồi ở bên người cô, đầu ngón tay cầm lấy bật lửa, bật bật từng cái mà thử lửa.



Qua hơi thở cô ngửi được trên người anh thoảng mùi thuốc lá bạc hà, cũng rất có cảm giác áp bách.



Sự hiện diện của anh như gây rối, làm cô khó tĩnh tâm được.



Cô liếc anh một cái, nhắc nhở nói: "Ở đây còn buôn bán nữa, anh đừng đùa!"



"Ừh."



Phó Tư Bạch buông xuống bật lửa, lại bưng chiếc máy quét mã tính tiền lên tay nhìn nhìn.



Ôn Từ đoạt lại máy quét mã, ném thật mạnh lên trên bàn.



Phó Tư Bạch nhìn ra cô thật không kiên nhẫn, chẳng dám lộn xộn nữa, ngồi yên trên ghế một cách nhàm chán.



Không thể tưởng tượng được, anh cảm thấy, như thế nào mà.. một chút bất mãn với cô đều không có.



Ôn Từ đã nổi nóng, trong lòng lại ẩn ẩn chút áy náy.



Suy cho cùng anh vừa mới cứu cô, vì thế không giận nữa mà đẩy đẩy tay anh, tìm lời nói chẳng đâu vào đâu: "W là ai vậy?"



Anh nhìn theo tầm mắt cô dừng trên ngón áp út thon dài ở bàn tay trái của anh.



Hình xăm màu đen kia _ W.



"Là anh thích người ta àh?"



"Là đời này tôi ghét nhất cô ấy." Phó Tư Bạch nói có chút nghiến răng nghiến lợi.



"Chán ghét cô ấy, mà anh còn xăm tên người ta ở trên tay."



"Bởi vì tôi luôn muốn nhớ rõ cô ấy, lại vẫn luôn chán ghét cô ấy."



Ôn Từ nhìn bộ dáng anh, hiển nhiên nhiều năm như vậy vẫn chưa có buông.



"Cô ấy có biết anh chán ghét mình như vậy không?"



Khóe miệng Phó Tư Bạch gợi lên một nét cười lạnh, vẻ mặt thâm sâu, nhìn chằm chằm Ôn Từ: "Cô ấy cũng chán ghét tôi."



"Ồ, anh thật sự đáng bị chán ghét."



Cô không cùng anh nói chuyện phiếm linh tinh nữa, tiếp tục nhìn vào sách.



Qua một lát, Phó Tư Bạch từ trong hộp rút ra một bật lửa, ra ngoài cửa rít điếu thuốc.



"Nhớ phải tính tiền đó."



Phó Tư Bạch giơ giơ tay lên.



* * *



Phó Tư Bạch đứng ở ngoài cửa hút thuốc, Ôn Từ nhìn anh xuyên qua cửa sổ kính sát đất.



Chắc vì ánh đèn nhoè nhoẹt, nhìn không thấy rõ ràng lắm.



Thân ảnh một màu đen hòa quyện cùng bóng đêm dày đặc, vẫn như cũ có thể cảm giác được khí chất sắc bén trên người anh, tựa như gió rét lạnh thấu xương, sẽ cắt trên da thịt người..



Khói thuốc tràn ngập xung quanh sườn mặt anh, rất gợi cảm lại lãnh đạm.



Vốn dĩ Ôn Từ cho rằng anh chỉ đứng một lát sẽ rời đi, nhưng anh giống cơn gió lạnh thổi qua, thoáng chốc đã đi vào trong, ngồi trên ghế ở khu ăn uống, như đang đợi cô tan tầm.



Ôn Từ không bắt anh chờ, nhưng cũng chẳng bảo anh đi.



Tuy rằng chán ghét họ Phó, nhưng cô cũng thật tình thừa nhận, từ khi anh mới tới đến giờ, cô luôn có cảm giác an toàn.. Là vừa lòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK