• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Khi cô.."



Khi cô là bạn gái của tôi, làm tôi thương yêu cô.



Những lời này, anh chỉ mới nói hai chữ, liền á khẩu nói không ra.



Khí chất cao cao tại thượng như thế, mà trước mặt cô nói được có vậy, đại khái chỉ cảm thấy là một loại vũ nhục.



"Khi cái gì hả?" Ôn Từ khó hiểu hỏi.



"Khi cô là một tuỳ tùng nhỏ." Phó Tư Bạch vừa chuyển hướng, dùng giọng ngả ngớn trêu chọc nói, "Lúc nào tôi huấn luyện, thì đưa cho tôi nước, lấy quần áo, ngoan ngoãn nghe lời, tôi cho cô tiền công cao hơn là làm người phục vụ ở cửa hàng tiện lợi. Nếu ngọt ngào kêu một tiếng anh Tư Bạch, tôi sẽ xem xét mỗi ngày mời cô ăn cơm."



"..."



"Đi chết đi Phó Tư Bạch!"



Ra khỏi nhà ăn, Phó Tư Bạch nhìn bầu trời âm u, liếm liếm phía trong hàm răng.



Anh cũng thật nhanh miệng.



* * *



Trong phòng bệnh, Thư Mạn Thanh đang mát xa cho cha cô từng chút một để khích thích làn da sống lại.



Ôn Từ đem tờ chi phiếu năm vạn đồng kia đưa cho mẹ.



Thư Mạn Thanh nhíu mày, nghi hoặc hỏi cô: "Từ đâu có tiền này?"



Tất nhiên Ôn Từ không dám khai báo tình hình thực tế, nếu để mẹ biết cô đi làm người mẫu mặc bikini ở triển lãm xe, sợ rằng sẽ tức giận khóc to.



Cô chỉ có thể hàm hồ nói: "Không phải là xin trợ cấp 'sinh viên nghèo khó' sao."



"Trợ cấp 'sinh viên nghèo khó' được nhanh như vậy à?"



"Không phải nói chứ, xin trợ cấp 'sinh viên nghèo khó' so học bổng mau hơn nhiều, chỉ cần đơn trình đưa lên, không có vấn đề gì thì rất mau cấp xuống cho."



Thư Mạn Thanh cũng không suy nghĩ nhiều, đưa tờ chi phiếu lại cho Ôn Từ: "Mẹ bán tranh cũng có thể kiếm được rất nhiều tiền, con không cần nhọc lòng, chính mình giữ lấy, cải thiện sinh hoạt một chút. Khi có yêu cầu mua áo váy hay giày múa, đều phải chọn loại chất lượng tốt đó, còn nữa đồ trang điểm mỹ phẩm dưỡng da này nọ, cũng cần phải mua loại tốt nhất."



Ôn Từ biết mẹ mặc kệ chính mình vất vả thế nào, trước giờ đều muốn giữ vững mức sinh hoạt tốt nhất cho cô, đây là điều trên hết mẹ kiên trì làm.



Nhưng Ôn Từ không thể không hiểu chuyện như vậy, cô lắc đầu quầy quậy, đem tờ chi phiếu đẩy cho mẹ: "Con còn đi học, đâu có dùng nhiều như vậy, chúng ta không chỉ trả khoản vay mỗi tháng, còn có chi phí trị liệu cho cha, mẹ cầm đi."



Thư Mạn Thanh biết tính tình Ôn Từ, không nhận lấy cô sẽ không thuận theo, chỉ có thể tạm thời cầm trước, rồi lại dặn dò nói: "Bặc Bặc, mỗi ngày con cần phải luyện múa, ngàn vạn không thể làm thêm nhiều quá, bỏ gốc lấy ngọn gây chậm trễ việc học múa, mẹ thật sự không thiếu tiền."



"Con đã biết rồi, mẹ àh." Ôn Từ hướng bà bảo đảm: "Con khẳng định sẽ không chậm trễ, tương lai còn nỗ lực muốn vào đoàn nghệ thuật làm diễn viên xuất sắc nữa kìa, đến lúc đó có thể kiếm thật nhiều tiền."



"Bặc Bặc, không cần nghĩ như vậy." Thư Mạn Thanh vuốt đầu cô, ôn nhu nói, "Mẹ cho con học múa, không phải bắt con dùng nó kiếm tiền. Tại cuộc đời mà danh phận náo loạn này, là nó có thể làm tâm linh con tỉnh thức khỏi những vật chất phù vân, con nhất định phải giữ vững sự thuần túy, thật tốt chứ?"



Ôn Từ không biết như thế nào mới được coi là thuần túy, cũng chẳng biết người nghèo.. có tư cách giữ vững thuần tuý không.



Cô phải bảo vệ cha và mẹ thôi.



Vì để mẹ khỏi lo lắng, cô vẫn là dùng sức gật đầu: "Con đã biết rồi mẹ, con sẽ nỗ lực."



Từ con ngươi nhỏ đen nhánh của con gái, Thư Mạn Thanh nhìn ra được là cô không cam lòng, bà chỉ có thể thở dài một tiếng.



Làm mẹ, là bà không thể bảo vệ tốt cho con gái, khiến cô còn tuổi nhỏ như vậy phải trải qua hiện thực cuộc sống tàn khốc..



"Bặc Bặc, về sau con không cần kiếm tiền đem về nhà nữa, mẹ sẽ không nhận."



"Mẹ, mẹ cho con giúp mẹ đi!" Ôn Từ nóng nảy, "Nhà chúng ta vay nợ, còn có tiền thuốc men cho cha này nọ, đều phải dùng tiền mà."



Thư Mạn Thanh như cũ cố chấp lắc đầu: "Chuyện này mẹ tự mình nghĩ cách, con cần phải đi học cho tốt, chỉ cần khiêu vũ không gánh nặng việc khác."



Ôn Từ lắc đầu, nước mắt đẫm ướt khoé mắt: "Con không thể đứng nhìn mẹ vất vả kiếm tiền như vậy, chính mình ra vẻ không có việc gì liên quan. Mẹ, mẹ biết con làm không được mà."



Đôi mắt Thư Mạn Thanh cũng đỏ: "Bặc Bặc, con còn nghe lời mẹ nói!"



Ôn Từ dùng sức nắm chặt tay Thư Mạn Thanh: "Mẹ, không có tiền, lấy đâu ra ưu nhã, lấy đâu ra thuần khiết, không có tiền, chúng ta đối mặt không chỉ là cuộc sống hiện thực! Là cuộc sống đầy hiểm ác! Tất cả đều như sài lang hổ báo đang rình mồi! Ai cũng có thể tới khi dễ chúng ta!"



"Con không phải nghĩ như vậy, mẹ không muốn con nghĩ như vậy!" Thư Mạn Thanh nhìn bộ mặt hoàn toàn thay đổi của con gái, dùng sức lay bả vai đơn bạc của cô, "Mẹ hy vọng bất luận vì cái gì tại thời điểm nào, con không được vứt bỏ đức tính tốt đẹp cùng vẻ hồn nhiên của mình."



"Mẹ, chúng ta đã không thể quay về cuộc sống lúc trước nữa, con cũng không hề là Bặc Bặc như xưa. Mẹ không cần tự mình gánh lấy tất cả, con đã trưởng thành rồi."



Ôn Từ dùng sức ôm lấy bà, gắt gao cắn chặt răng.



Vì muốn chính mình bảo hộ người nhà, cái gì cô đều có thể vứt bỏ!



* * *

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK