• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc hai người đang uống trà sữa, Phó Tư Bạch bỗng nhiên đứng lên bước qua tới, giương cao giọng nói: "Có để ý tôi ngồi ở đây không?"



Giọng điệu khinh cuồng đến không chịu được.



Chẳng đợi Hứa Gia Lịch nói điều gì, anh đã ngồi trên ghế kế bên người Ôn Từ, đôi chân dài tùy tiện gác trên thanh ngang dưới bàn.



"..."



Có lẽ tất cả sinh vật giống đực mạnh mẽ luôn toát ra loại từ trường cảm ứng độc đáo.



Anh vừa ngồi xuống, không khí đã biến hóa ngay.



Trước mặt Phó Tư Bạch khí chất cường mạnh này, tức khắc Hứa Gia Lịch yếu xìu trông thấy, nói chuyện cũng không hề đúng lý hợp tình như vừa rồi nữa, hoàn toàn như bị cảm gió.



"Hai người đang nói chuyện gì đó?"



Anh dứt khoát lưu loát đi thẳng vào vấn đề, rất đột ngột, không có gì xấu hổ.



Trước mặt chàng trai này, luôn có bản lĩnh đem tất cả xấu hổ trở nên thuận lý thành chương.



Khi nói chuyện, cánh tay anh đặt trên ghế phía sau lưng Ôn Từ, tựa như đang ôm lấy cô vậy.



Rõ ràng mạnh mẽ như hướng về Hứa Gia Lịch ở phía đối diện, biểu thị công khai chủ quyền.



Sắc mặt Hứa Gia Lịch âm u xuống, trầm giọng nói: "Chúng tôi đang nói chuyện về buổi lễ hội âm nhạc, đến lúc đó, hai bên chúng ta sẽ thể hiện dựa vào chính bản lĩnh của mình."



"Dựa vào bản lĩnh, cái gì là bản lĩnh?" Đáy mắt Phó Tư Bạch đen nhánh xẹt qua một tia khinh miệt, "Bản lĩnh mờ ám lén lút, hay là bản lĩnh thô thiển đáng vứt đi?"



Dứt lời, anh lấy ly trà sữa dằn mạnh trên bàn.



Hứa Gia Lịch không cảm thấy việc mình làm có vấn đề gì, nghiêm trang thẳng thắn nói: "Đây là một cách thu hút nhân khí của chúng tôi, anh đồng ý cũng được, khả năng chính tay anh thực hiện so với chúng tôi sẽ lớn hơn một ít đấy, rốt cuộc cậu Phó không thiếu chút tiền chứ."



"Nếu vậy thật đúng là cậu nói sai rồi." Phó Tư Bạch cười lạnh, "Ông đây chỉ tới lễ hội âm nhạc chơi mà thôi, đã định quẩy tung một chút cho vui, tiền là không có khả năng bỏ ra đâu, cậu cứ chậm rãi chơi đi."



Câu này vừa nói ra, tức khắc sắc mặt Hứa Gia Lịch xanh mét.



Là anh ta dốc hết sức lực muốn cùng Phó Tư Bạch thi đấu để tranh đua nhân khí, nhưng Phó Tư Bạch hoàn toàn không tiếp chiêu, ngược lại có vẻ cho anh ta là chuyện bé xé ra to.



Cảm giác như vừa đánh mạnh một quyền lên trên túi bông gòn.



Phó Tư Bạch đứng dậy rời đi, còn nói nhỏ: "Ôn Từ, cùng tôi đến bên này."



Một câu nhẹ như gió thổi, lại là giọng điệu cường mạnh không cho phép chống đối.



Ôn Từ đã nhận thấy anh và Hứa Gia Lịch là giương cung bạt kiếm với nhau, không nghĩ đến mâu thuẫn giữa hai người lại trở nên gay gắt như vậy, chỉ có thể đứng dậy theo Phó Tư Bạch đi qua.



Hứa Gia Lịch vội nắm lấy tay Ôn Từ: "Ôn Từ, nếu cậu không muốn đi qua, thì có thể không đi."



Ánh mắt Phó Tư Bạch rơi xuống chỗ anh ta nắm chặt trên tay cô, tức khắc da đầu anh căng thẳng.



Hứa Gia Lịch định kéo Ôn Từ rời khỏi tiệm trà sữa, không nghĩ tới vừa bước qua bên người Phó Tư Bạch, anh đã nhanh chóng chế trụ cổ tay của anh ta, đẩy anh ta đến sát tường, dùng sức xoay ngược.



Cánh tay Hứa Gia Lịch bị anh nắm đến vặn vẹo, anh ta phát ra một tiếng kêu thống khổ thảm thiết~ "Á!"



Ôn Từ đã xem qua Phó Tư Bạch đánh nhau, biết anh xuống tay thật rất tàn nhẫn, vội vàng tiến lên nắm lấy ống tay áo Phó Tư Bạch: "Anh ta còn phải đàn dương cầm, đừng.."



Phó Tư Bạch vốn dĩ muốn giáo huấn cho anh ta thêm một chút, nghe Ôn Từ nói như vậy, liền từ bỏ, không ngại ngùng gì ném Hứa Gia Lịch qua bên cạnh.



Khi rời đi, ở bên tai còn nghe anh buông xuống một câu rất nhẹ nhàng lại cực kỳ có sức uy hiếp mạnh mẽ~



"Cậu cứ đụng vào cô ấy nữa đi, thử xem."



* * *



Ôn Từ đỡ Hứa Gia Lịch đi tới phòng y tế, bác sĩ nhìn tay anh ta: "Không có vấn đề gì lớn đâu, em còn đau ở nơi nào?"



Hứa Gia Lịch cố ý làm ra vẻ mặt thống khổ, giải thích nói: "Chắc là bong gân rồi."



"Phải không?" Bác sĩ kiểm tra thêm một lần nữa, vẫn lặp lại xác nhận, "Đích xác không có vấn đề gì, em thử thả lỏng một chút xem sao."



Ôn Từ dò hỏi bác sĩ: "Hai ngày nữa là tới lễ hội âm nhạc, anh ấy còn phải biểu diễn, tay bị như thế này có thể đàn được không ạh?"



"Với chuyên môn của tôi nhìn thì hoàn toàn không có vấn đề gì.."



Da đầu Hứa Gia Lịch căng ra, nhìn Ôn Từ nói: "Mình thật là đau đó."



Ôn Từ biết anh ta vì lễ hội âm nhạc đã dốc hết sức lực, mới có chút kết quả như bây giờ, nếu xảy ra việc gì cô cũng thật áy náy, nên thay thế Phó Tư Bạch mà xin lỗi Hứa Gia Lịch.



"Cậu không cần thay anh ta xin lỗi mình, cậu lại không phải là gì của anh ta hết."



"Sự việc xảy ra đến thế này vẫn là vì mình gây nên."



"Ôn Từ, cậu không cần tiếp xúc với loại người này nữa."



Ôn Từ thấy nao nao trong lòng, không nghĩ tới bỗng nhiên Hứa Gia Lịch lại khuyên cô như vậy.



"Cậu cũng nhìn ra được, Phó Tư Bạch là loại cậu ấm chỉ biết ăn chơi trác táng, chúng ta cùng anh ta ở hai cái thế giới khác nhau. Anh ta chính là hoa hoa công tử*, nhất thời hứng khởi cùng cậu vui chơi, căn bản anh ta không cảm nhận được thích một người là như thế nào."



* Hoa hoa công tử: Ý chỉ tay chơi gái.



Ôn Từ chẳng thèm đi đánh giá Phó Tư Bạch là dạng người gì, bởi vì anh không hề liên quan với cô, nên cô thoải mái cười cười: "Sao cậu lại nói với mình điều này làm gì."



Hứa Gia Lịch nghĩ tới việc bị Phó Tư Bạch uy hiếp, anh ta cắn chặt răng, trái tim bùm bùm mà nhảy lên.



Tính cách anh ta không phải loại cam tâm nhận thua, mọi việc đều phải tranh lấy tranh để.



Huống chi, hiện tại cô cho rằng anh ta bị thương là vì Phó Tư Bạch, về tình về lý, lúc này chính là thời cơ tốt nhất.



Anh ta nhìn Ôn Từ, nghiêm túc nói: "Ôn Từ, mình biết hiện tại sinh hoạt của cậu rất giảm sút, cũng thật phiền não, mình nguyện ý ở bên cậu, cùng cậu vượt qua những khó khăn hiểm nghèo trước mắt, mình cũng nguyện ý bảo vệ cậu.."



Ôn Từ kinh ngạc lùi về phía sau vài bước, dự cảm thấy chuyển biến không ổn.



Quả nhiên, nghe Hứa Gia Lịch nói tiếp: "Ôn Từ, từ lúc học cấp ba đến giờ mình vẫn luôn thích cậu, nhưng trước đây cậu quá chói sáng, mình cảm thấy không xứng được với cậu, cho nên vẫn luôn đem cảm tình chôn giấu ở trong lòng. Hiện tại, mình muốn lấy hết can đảm thử một lần."



"Bởi vì khi đó mình quá chói sáng.." Ôn Từ nhạy bén bắt được từ ngữ mấu chốt trong lời anh ta nói, "Hiện tại, cậu lại có dũng khí."



"Ah, cậu đừng hiểu lầm như thế, mình không phải nói bởi vì hiện tại cậu trở nên không được tốt mới.."



Hứa Gia Lịch không nghĩ tới Ôn Từ lại mẫn cảm như thế, anh ta ý thức được câu nói vừa rồi rất không thích hợp.



Anh ta đỏ mặt gãi gãi đầu, vụng về nói, "Ý của mình là, hiện tại mình thật đau lòng với cậu, mình không muốn nhìn thấy cậu vất vả như vậy, cậu có hiểu rõ ý của mình không."



"Hứa Gia Lịch, cảm ơn cậu đã thích mình."



Ôn Từ như cũ vẫn duy trì phong độ thục nữ năm đó, nhoẻn miệng cười, khéo léo nhẹ nhàng từ chối anh ta: "Nhưng mà cậu không bảo vệ được mình đâu."



* * *

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK