• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thấy Ôn Từ nhíu mày, khóe miệng Phó Tư Bạch cong lên: "Tôi dầm mưa bị cảm lạnh cả ngày, cô mời tôi uống chai nước, đâu có gì quá đáng."



Ôn Từ tự biết đuối lý, gật gật đầu: "Cũng được."



Nói xong, cô cầm áo đi vào quán hàng trong sân nơi có tủ bán đồ uống tự động, rồi quét mã đem chai nước lại.



Phó Tư Bạch vào sân chơi bóng cùng các đồng đội, trong lòng có chút không yên, anh bị quấy nhiễu mất một hồi cảm thấy khó chịu mới quay về bên ghế nghỉ chân, ở đó chiếc áo thể thao của anh được gấp ngay ngắn, đặt bên cạnh cây dù.



Trên áo còn để một chai nước soda vị chanh.



Người, đã không thấy bóng dáng.



Phó Tư Bạch vặn nắp chai ra, ngửa đầu đổ nước vào miệng, dòng nước chảy xuống dọc theo cằm, bị anh dùng sức lau đi.



Cái cảm giác ngưa ngứa vương vướng đã lâu rồi, giờ lại ập tới.



* * *



Tám giờ tối, Ôn Từ trở về nhà, khi mở cửa ra, nghe được tiếng động khác thường.



Cô nhìn đến cạnh cửa có đôi giày da của nam, trong lòng lộp bộp một chút.



Cửa phòng ngủ bị đá rung lên, giọng mẹ Thư Mạn Thanh kham khổ cầu xin truyền đến: "Xin ngài không cần như vậy, chúng tôi sẽ trả tiền, chỉ cần ngài thư thả cho ít thời gian."



"Tôi đã cho cô thư thả một thời gian rất lâu, nếu không sao được như vầy, hôm nay cô phải nghe theo tôi, hãy đối mặt nhìn tôi này, nói.."



Ôn Từ nghe ra được, đây là giọng của giám đốc cho vay nặng lãi.



Lần trước lúc mẹ đi trả tiền, cô có đi theo cùng, nhìn thấy gã giám đốc này tròng mắt tham lam trực tiếp đảo trên người mẹ.



Ngay sau đó, trong phòng truyền đến tiếng bình hoa vỡ tan, còn có tiếng mẹ run rẩy sợ hãi kêu lên.



Da đầu Ôn Từ tê rần, bất chấp cái gì, cô xoay người túm lấy con dao gọt hoa quả trên bàn trà, vọt vào trong phòng!



Gã đang đem Thư Mạn Thanh ấn ở trên giường, nhìn thấy Ôn Từ cầm dao khí thế ào ạt xông tới, mặt đầy vẻ dữ tợn.



Gã hoảng sợ, nhanh chóng thối lui chạy ra: "Đừng.. Đừng kích động, mày muốn giết người sao!"



"Xéo! Cút đi!" Ôn Từ giận dữ hét, "Xéo khỏi nhà tôi!"



Gã giám đốc chật vật chụp lấy túi xách, dựa lưng vào tường thật cẩn thận dịch đến cạnh cửa, như con chuột già bị chấn kinh, chạy trối chết.



Lúc ra đến cửa, gã không khách khí mà kêu gào: "Nếu không trả tiền, lần tới đòi nợ không phải là tao đâu! Mấy người chờ đi!"



Trong phòng thoáng trở nên yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi lòng cô trỗi lên từng đợt sợ hãi, hốt hoảng.



Dao gọt hoa quả cũng rơi xuống đất, phát ra một tiếng chói tai.



Ôn Từ dựa vào tường ngồi xổm xuống, ôm thân thể của mình, toàn thân run rẩy..



Nước mắt tuyệt vọng, theo khuôn mặt tùy tiện chảy xuôi xuống.



Mẹ Thư Mạn Thanh chạy nhanh nhào tới, gắt gao ôm lấy Ôn Từ, hoảng loạn mà trấn an cô: "Bặc Bặc, mẹ không sao cả, mẹ thật sự không sao cả, con không cần sợ hãi."



"Là mẹ không tốt, mẹ không bảo vệ tốt cho con, làm con phải chịu như vậy.."



Ôn Từ ôm ngược lại thân mình đơn bạc của người phụ nữ, dùng hết sức mà ôm, gắt gao cắn răng, cực lực khống chế cảm xúc đang cuồn cuộn dâng trong lòng..



"Con sẽ bảo vệ mẹ, chắc chắn là con sẽ bảo vệ mẹ."



"Bặc Bặc, mẹ chỉ muốn con có thể lớn lên thật vui vẻ, đây là nguyện vọng duy nhất của mẹ."



Hai mẹ con trấn an lẫn nhau một hồi lâu, rốt cuộc tâm tình cũng bình phục lại.



Thư Mạn Thanh dọn dẹp sạch sẽ mảnh vỡ bình hoa trên mặt đất, một lần nữa khôi phục đồ đạc trong nhà gọn gàng như cũ.



"Mẹ, tiền vay nặng lãi tính sao bây giờ? Bọn họ có thể phái tới người tệ hơn nữa."



"Mẹ sẽ nghĩ cách, con không cần phải sợ."



Ôn Từ nhanh chóng đem tiền làm công của mình gần đây đưa toàn bộ cho mẹ, tổng cộng chỉ có hơn một ngàn, thật như muối bỏ biển.



Thư Mạn Thanh lắc đầu, nhìn Ôn Từ nói: "Mẹ không cần tiền của con, con cứ giữ mà chi tiêu."



"Tiền chi tiêu con có." Ôn Từ đem tiền nhét vào túi của mẹ, "Cầm đi, con thật sự còn, tiền trong thẻ cơm trước đây có bỏ vào vài trăm, đủ ăn rất lâu đó."



Thư Mạn Thanh thở dài.



Bà thật sự không dám nghĩ, bà đã từng thương yêu con gái nâng thành cô công chúa nhỏ, vậy mà hiện tại.. Con bà không bằng cô bé lọ lem cuộc sống còn rất bi thảm.



Thật là cơ trời xoay chuyển cuộc sống con người vạn điều không biết trước được.



Buổi tối, Ôn Từ về phòng mình, đóng cửa lại, lúc này người mới thả lỏng hoàn toàn.



Cô mở di động lướt tin, hiện ra trang mạng ngày đó còn lưu lại những bài viết chúc mừng tập đoàn nhà họ Phó trên Weibo, nhìn hình chụp người thanh niên tóc màu xám kia trước màn ảnh dựng ngón giữa.



Phảng phất như đang cười nhạo cô chật vật không chịu nổi.



Dựa vào cái gì, nhà hắn hại cô gần như cửa nát nhà tan!



Dựa vào cái gì hắn có thể ngang ngược không hề kiêng nể như vậy!



Đúng thế, những người này cao cao tại thượng, bọn họ ngạo mạn hết cỡ nói.



Phó Tư Bạch là huyết mạch duy nhất của nhà họ Phó, nâng trong lòng bàn tay cũng sợ tan, trăm ngàn sủng ái trên người.



Tay Ôn Từ nắm chặt chuỗi ngọc trắng, rất lạnh rất kích thích, trong lòng dâng lên hận ý.



Ngoài cửa sổ, đêm tối giống như vực sâu vô tận.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK