• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm khuya, chỉ có cửa hàng tiện lợi mới buôn bán luôn hai mươi bốn giờ nên đèn đuốc sáng trưng.



Ôn Từ mở ra sách tự học tiếng Anh cấp bốn, dùng bút màu đỏ ký hiệu vào những từ mới những câu mẫu trong sách.



Cạnh cửa loan truyền đến giọng nữ trong máy tự động "Xin chào quý khách", mấy thanh niên dáng vẻ hào sảng nhìn rất buông thả đi đến, mua vài bao thuốc.



Ôn Từ khép lại sách học, báo giá cho bọn hắn: "Tổng cộng chín mươi tám đồng."



"Ui? Đây không phải Ôn Từ sao?"



Nghe vậy, Ôn Từ nâng đôi mắt mỏi mệt lên, nhìn đến trước mặt dáng khô gầy là Hoàng Mao, nhưng nhất thời nhớ không nổi hắn là ai.



"Bạn quen biết tôi?"



"Cô chính là một trong những nữ thần ở thành Nam năm đó mà." Hoàng Mao khóe miệng bành ra cười không có ý tốt: "Ông đây còn theo đuổi cô, bất quá mắt cô cao hơn đỉnh đầu, chỗ nào nhìn trúng ông."



Ôn Từ cảm thấy có chút không ổn, lễ phép nói: "Xin lỗi."



"Nghe nói nhà cô phá sản, như thế nào loạn thành như vậy hả, đều tới cửa hàng tiện lợi làm công."



Cô không hề trả lời hắn.



Hoàng Mao thấy cô mặc dù nghèo túng, cũng vẫn một bộ dáng thanh cao, trong lòng có chút khó chịu, lại thấy cổ áo cô lộ ra làn da bóng sáng trắng nõn, trong lòng ngứa ngáy, duỗi tay sờ sờ cằm cô.



Ôn Từ cả kinh vội vàng lui về phía sau, một cảm giác ghê tởm ập tới.



Hoàng Mao xoa xoa đầu ngón tay, khóe miệng cười tràn đầy xấu xa: "Nếu là em thiếu tiền thì nói cùng anh đây, anh đây có rất nhiều tiền, nuôi nổi em."



"Mời ngươi rời đi." Ôn Từ yên lặng mà nắm chặt di động trong tay.



"Nữ thần, em vẫn là tuyệt tình như vậy àh."



Năm đó Hoàng Mao mơ ước đối với cô đã lâu, giờ phút này thật vất vả gặp mặt, sao có thể buông tha dễ dàng như vậy.



Hắn duỗi tay đi kéo tay Ôn Từ, cô vội vàng lui về phía sau, lưng dựa vào trên tủ thuốc, lấy di động ra, run rẩy ấn xuống nút gọi báo nguy khẩn cấp.



Hoàng Mao trực tiếp bước vào quầy, nhanh chóng đoạt đi di động của cô: "Bạn bè cũ gặp mặt ôn chuyện, báo cảnh sát cái gì, đi đi đi, chúng ta đi ca hát uống rượu."



Nói xong, mấy gã này liền lôi đẩy Ôn Từ, kéo cô ra khỏi cửa hàng tiện lợi, hướng đến ngõ hẻm nhỏ gần đó.



Giờ phút này là đêm khuya trên đường cái vắng tanh, ngẫu nhiên vẫn còn người đẩy xe bán đồ nướng đi qua, nhưng lại không dám trêu chọc đám lưu manh này.



Ôn Từ liều mạng giãy giụa, chiếc áo sơ mi đơn bạc bị bức hư cúc áo, lộ ra nội y viền ren trắng bên trong.



Nước mắt khuất nhục tràn ở hốc mắt.



Nghèo túng đến tận vậy, không có sức mạnh, không có người bảo vệ, chính là sẽ mặc cho kẻ khác bắt nạt!



Bỗng nhiên, cô cảm giác cánh tay được buông lỏng, ngay sau đó liền nghe vang lên tiếng trầm thấp thống khổ kêu rên.



Mấy gã lôi kéo cô đã buông thả tay ra, theo bản năng cô ôm lấy thân thể, người run bần bật ngồi xổm xuống góc tường.



Ngẩng đầu, xuyên qua nhúm tóc mái hỗn độn, Ôn Từ thấy được chàng trai có thân ảnh màu đen.



Là Phó Tư Bạch một thân áo đen quần đen, giống như trong đêm tối bỗng nhiên hiện ra ác thần Tu La, ánh mắt sắc bén tựa dao nhọn, phẫn nộ muốn đem bọn họ lăng trì.



Đám côn đồ liên tục lui về phía sau.



Phó Tư Bạch nắm lấy tên đầu sỏ Hoàng Mao, bóp cổ hắn, một tay nhấc bổng người hắn lên.



Hoàng Mao gầy yếu ở trước mặt anh như gà con mặc người xâu xé, không hề có sức phản kháng.



Khi sắc mặt hắn đỏ bừng, sắp hít thở không thông, Phó Tư Bạch dùng sức ném hắn trên mặt đất.



Hoàng Mao thở hổn hển hít từng ngụm từng ngụm khí, giãy giụa lui về phía sau, như né tránh ở trước mặt ác ma đáng sợ này.



Hình dáng Phó Tư Bạch sắc bén, ngũ quan cương ngạnh, đáy mắt như sôi trào tức giận, lại bước tới nắm lên tay trái Hoàng Mao vừa mới xâm phạm Ôn Từ, mau lẹ bẻ gập lại, chỉ nghe răng rắc một tiếng, tay trái trực tiếp bị trật khớp.



Hắn đau đến sắp ngất, kêu thảm thiết không thôi, liên tục xin tha.



Mấy gã lưu manh khác thấy người này thật sự quá mức thô bạo, đều không dám cùng anh đối đầu, bèn đỡ lấy Hoàng Mao, nghiêng ngả lảo đảo chạy vào hẻm nhỏ.



Phó Tư Bạch đè xuống hô hấp đang dồn dập, xoa xoa bàn tay, nhìn cô gái ngồi phía trong một góc.



Mấy sợi tóc hỗn độn, quần áo không ngay ngắn, làn da trắng như tuyết lộ ra từng mảng lớn.



Cô dùng sức ôm chặt chính mình, lạnh run cả lên, trên mặt nước mắt bị gió thổi nhoè nhoẹt, tựa như con thú nhỏ bị thương.



"Phó.."



Rùng mình trong tiếng nói, chỉ hô lên một chữ, nhưng Phó Tư Bạch nghe ra được, đây là cô hướng đến anh xin giúp đỡ.



Ngũ tạng lục phủ đều xoắn cả vào nhau.



Anh cởi chiếc áo khoác màu đen của mình, gắt gao bao bọc lấy cô, sau đó dùng sức kéo cô dựa sát vào lòng ngực.



"Tôi ở đây, đừng sợ."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK