• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tay Ôn Từ ôm chiếc áo, như suy tư điều gì bước đi ra ngoài.



Ven đường, Phó Tư Bạch bỏ tay trong túi, không chút để ý dựa vào chiếc xe nhỏ màu đen.



Áo sơ mi trắng phác họa thân hình cân xứng của anh, chân cao dài, khuôn mặt góc cạnh sắc bén, khí chất lãnh đạm.



Hai người đều đã bình tĩnh lại, Phó Tư Bạch thấy cô ôm chặt áo khoác ở trước ngực như vậy, sắc mặt thoáng hòa hoãn một ít.



"Cô mới bao lớn hả, chưa trưởng thành hoàn toàn, lại đi làm việc này."



"Tôi đã thành niên." Ôn Từ liếc anh một cái, "Tay làm hàm nhai kiếm tiền, tôi tự do làm gì thì làm."



"Tay làm hàm nhai." Giọng điệu Phó Tư Bạch kéo dài, cười lạnh, "Ý tứ thật sự sâu xa, vậy tình huống vừa rồi thì sao, khi ở trong xe tôi nghĩ muốn chạm vào cô như thế nào đều được."



Ôn Từ nổi giận nói: "Vậy sao anh không chạm vào tôi đi."



"Cô là loại có gai nhọn trên đầu, ông đây không có hứng thú." Phó Tư Bạch ném cho cô ánh mắt lạnh lùng còn xem thường, "Lên xe."



"Làm gì?"



"Còn có thể làm gì." Phó Tư Bạch mở cửa xe ra, đứng trước mặt cô nói, "Trở về trường học."



Ôn Từ đem áo khoác của anh ném vào trong xe, xoay người rời đi.



Phó Tư Bạch lái xe, với tốc độ chậm nhất như cùng cô song hành, cũng may triển lãm ở chỗ này dân cư thưa thớt, không có chiếc xe nào khác.



"Đừng đi theo tôi!"



Anh lười nhác hỏi: "Cô vì sao lại chán ghét tôi?"



"Tôi chính là chán ghét nhà họ Phó." Ôn Từ ghét bỏ liếc nhìn anh, "Anh mau biến đi."



Phó Tư Bạch chưa từng đối với con gái lại thấp hèn quá vậy, đầu lưỡi liếm liếm hàm răng bên trong, "Oanh" nổ một tiếng, đem xe nhỏ chạy đi, thẳng tới rất xa.



Ôn Từ đi tiếp một lúc lâu sau, cũng không gặp được trạm giao thông công cộng nào, trước mắt màn đêm bắt đầu buông xuống, cô không khỏi nện bước nhanh hơn.



Cô cũng có chút hối hận, nhất thời không nên tranh chấp khí thế với anh.



Chân đau ê ẩm lại mệt mỏi, vùng này trên đường một bóng người cũng không thấy, trong lòng cô thực sự sợ hãi, chỉ có thể cắm đầu hướng về trước mà đi.



Phía trước có cầu vượt lớn, chiếc xe nhỏ màu đen đang ngừng ở chân cầu, chờ khi cô đi đến, cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống.



Người nam kia không kiên nhẫn mà nhìn về cô~



"Lên xe."



* * *



Xe nhỏ màu đen ngừng ở cửa nam đại học Nam Tương.



Đi vào cửa nam chính là sân bóng thật lớn, do đó quanh đây không có cửa hàng, rất ít sinh viên ra vào từ cửa nam, dân cư khu này cũng thưa thớt.



Ôn Từ hạ cửa sổ xe xuống, nhìn cổng trường hoang vắng trước mặt mà nói: "Từ cửa nam đi vào lớp rất xa, đến cửa đông không được sao."



Phó Tư Bạch quét mắt liếc cô một cái: "Cửa nam vào đâu bao xa, cô có thể chất chậm chạp như vậy sao, nếu đi từ cửa đông, chờ đến sáng ngày mai lại được vinh danh đứng đầu bảng đăng của diễn đàn, nói cô đêm khuya có siêu xe đón đưa, sinh hoạt cá nhân hỗn loạn thối nát.."



"Tôi chẳng để bụng, ai thích nói gì thì nói, tôi cũng không rớt miếng thịt nào."



Phó Tư Bạch biết cô không để ý những đồn đãi vớ vẩn.



Vậy cũng tốt, cô đã chẳng đau lòng chính mình, anh còn ở đây nghĩ bò chết có trắng răng hay không mà lo cho cô.



"Xuống xe." Anh không kiên nhẫn thúc giục.



Ôn Từ biết anh sẽ không đi về cửa đông, cô bĩu môi, từ trên xe đi xuống, dùng sức đóng mạnh cửa lại.



Đợi cô đi rồi, Phó Tư Bạch mới kéo chiếc áo khoác cô đã mặc qua kia, úp mặt thật sâu vào, tham lam mà híc lấy mùi hương của cô.



Bàn tay vô ý chạm vào túi áo, anh sờ đến một tờ giấy, rút ra nhìn thấy là chi phiếu năm vạn đồng.



Là do anh mua chiếc xe nhỏ này, cô được trích phần trăm.



Một xu không thiếu, toàn bộ trả lại cho anh.



Ánh mắt Phó Tư Bạch lạnh băng, tùy tay ném chiếc áo, chi phiếu bị hất theo vào chỗ ngồi rớt xuống dưới sàn xe.



* * *



Sân bóng to như vậy, vẫn còn mấy nam sinh đang chơi cầu mồ hôi đổ đầm đìa.



Phía xa khu ký túc xá đèn đuốc sáng trưng, tiếng nói cười xôn xao.



Ôn Từ càng nghĩ càng hối hận.



Cô không muốn nhận bất cứ lợi ích gì từ nhà họ Phó, chỉ muốn giữ khí thế cùng sĩ diện của mình.



Chính là.. khi nghĩ đến mẹ vất vả, nghĩ đến mẹ khắp nơi cầu người vay tiền, nghĩ đến bà đêm khuya mỗi ngày còn phải nhanh chóng vẽ tranh, dáng người mệt mỏi tiều tụy..



Ôn Từ lại cảm thấy, mặt mũi chính mình còn tính là gì nữa.



Có tiền mới là điều thực tế nhất.



Mỗi tháng đều phải đúng hạn trả hết tiền nợ, nếu không sẽ có người đòi nợ tới cửa náo loạn.



Da đầu Ôn Từ căng thẳng, xoay người chạy trở về, một hơi không ngừng lại, chạy tới ven đường ở cửa nam.



Chiếc xe nhỏ màu đen kia đã không thấy bóng dáng.



Cô đứng ven đường, đôi tay chống trên đầu gối, miệng há to ra thở hổn hển.



Cuộc sống, thật sự bị phá vỡ đến tột đỉnh.



* * *



Buổi tối, Ôn Từ leo lên giường nằm.



Bên kia bức màn che bằng lụa trắng, Kiều Tịch Tịch đang cùng bạn trai nói chuyện qua WeChat, anh anh em em toàn là những lời âu yếm~



"Anh thật là đáng ghét quá đi."



"Không cho anh xem."



"Bạn cùng phòng đều ở đây cả mà!"



Ôn Từ nghe hai tình yêu nhỏ này nói chuyện phiếm khiến mặt đỏ lên kinh hãi, tránh né làm như không nghe Kiều Tịch Tịch nói, chờ cho đến khi Kiều Tịch Tịch buông di động.



"Tịch Tịch, cậu có WeChat Phó Tư Bạch không?" Ôn Từ hỏi cô ta.



"Phó Tư Bạch? Tớ làm sao mà có được WeChat anh ấy."



"Hừm, tớ cho rằng bạn trai cậu với anh ấy là anh em, cậu cũng sẽ thêm anh ấy."



"Tớ là có ý tứ lắm nhe, mới không thêm anh ấy làm anh em đâu. Hơn nữa nghe nói Phó Tư Bạch rất ít chấp nhận kết bạn với ai, những bạn gái trước kia của anh ấy, cũng chưa được nữa là."



"Bạn gái đều không thêm vào sao?"



"Đúng vậy, bởi vì hầu như tình cảm đều không có phát triển tiếp." Kiều Tịch Tịch nhún nhún vai, "Không cần thiết thêm làm gì."



Ôn Từ chần chừ, khẩn cầu nói: "Tớ có thể phiền toái cậu giúp tớ hỏi bạn trai một chút, tuỳ cơ nghi nói, lấy WeChat anh ấy chuyển lại đây."



"Aiz? Cậu muốn thêm anh ấy sao?" Kiều Tịch Tịch nháy mắt rất hứng thú, "Oa! Chúng ta là những bông hoa đẹp cũng muốn chủ động xuất kích sao!"



"Không phải như cậu nghĩ đâu, tớ tìm anh ấy có việc, chuyện đứng đắn."



Ôn Từ vẫn là muốn lấy lại năm vạn kia.



Mặc kệ có chiếm lợi ích của anh hay không, cô đều nhận.



Vì chưa trả được lãi vay quá nặng những gã hư hỏng đó sẽ đến quấy rầy mẹ, hiện tại cô cần thiết phải cúi đầu.



Kiều Tịch Tịch suy đoán cô tìm Phó Tư Bạch chắc cũng là chuyện chính đáng, Ôn Từ là cô gái nghiêm túc trong sinh hoạt, nỗ lực học tập làm việc, sẽ không có khả năng coi trọng Phó Tư Bạch là cái loại cậu chủ phóng lãng chỉ biết đùa cợt thiên hạ.



"Rồi đó, đã chuyển cho cậu."



Leng keng một âm thanh vang lên, di động Ôn Từ truyền đến tin nhắn, Kiều Tịch Tịch được bạn trai đẩy cho một ảnh chụp danh thiếp.



WeChat của anh tên là 【không đáng】, ảnh chân dung đại diện thì xám xịt, giống ngày mưa đầy mây đen.



Chưa kể chân dung như thế nào vẫn là tên đặt, nghe ra một nỗi thương cảm ngập tràn.. còn tương phản rất lớn với bộ dáng của anh ngày thường biểu hiện ra ngoài.



Khó trách anh cũng không kết thêm người khác.



Cô hướng anh gửi đi một tin nhắn vô cùng lễ phép có nói rõ thân phận của mình: "Phó Tư Bạch, xin chào, tôi là Ôn Từ, làm phiền anh xác nhận một chút."



Vài phút sau, vị 【không đáng】 này từ chối thêm bạn, lời ít mà ý nhiều hai chữ~



"Không quen".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK