Ôn Từ kinh ngạc rồi ảo não, không nghĩ tới hôm nay là sinh nhật người này.
Nhớ đến lần trước xem hot search về buổi tiệc sinh nhật, hôm nay hẳn là làm thêm với bạn bè.
Nếu biết trước thọ tinh chính là Phó Tư Bạch, dù có nói gì đi nữa cô cũng không tới tham gia.
Phó Tư Bạch lập tức đi đến đối diện Ôn Từ, xốc xốc túi quần rồi ngồi xuống.
Trong ánh sáng nhu hòa, đôi mắt anh giấu dưới hàng chân mày cao dày, con ngươi đen thẫm như không để ý lại liếc cô một cái.
Không lưu lại dấu vết cảm xúc gì.
Ôn Từ buông xuống micro.
Phó Tư Bạch cầm lấy micro khác chưa dùng để trên bàn trà, hát theo giai điệu ôn nhu.
Giọng anh trầm ấm cất lên, tựa như chiếc lá rơi xuống biến thành chiếc thuyền con theo dòng suối, chảy quanh co khúc khuỷu qua khe núi, mỗi một cái chuyển âm đều đúng mức đạt đến cảm xúc cao nhất, rất dễ nghe!
Tất cả mọi người như buông xuống mọi thứ trên tay, kinh ngạc nhìn Phó Tư Bạch.
Đặc biệt là Lâm Vũ, xúc xắc trong tay đều đã quên xoay.
Phó Tư Bạch vẫn bình lặng.. an nhiên ca hát!
Cậu chủ này, chưa từng ở loại KTV âm hưởng thấp kém như nơi đây còn dùng micro ca hát!
Một ngày mưa bí mật, ở thanh xuân những năm đó vô cùng xao động, đã bị vùi lấp giờ lại khai quật lên..
Giai điệu rốt cuộc trở về yên lặng.
Lâm Vũ vỗ tay đầu tiên: "Hay!"
"Âm thanh rất tự nhiên! Quá dễ nghe!"
Phó Tư Bạch lười nhác đưa ra hai chữ~
"Cút đi."
Mọi người ai cũng nở nụ cười.
Anh vừa tới, toàn bộ bầu không khí buổi tiệc nháy mắt nhẹ nhàng lại vui vẻ lên, mọi người sôi nổi bưng ly rượu đến cùng anh nói chuyện.
Anh uể oải tỏ ra hứng thú, cũng không thực nể tình, đôi mắt đen như cố ý như vô tình liếc về phía cô một cái.
Lâm Vũ thấy anh cảm xúc không tốt, đơn giản cầm xúc xắc tới tìm Phó Tư Bạch chơi.
"Chơi cái gì." Phó Tư Bạch tiếp nhận hộp xúc xắc, đầu ngón tay thon dài tùy ý quơ quơ.
Xúc xắc phát ra tiếng bùm bùm giòn vang.
"Đưa tiền không thú vị, uống rượu cũng không thú vị, đều chơi chán rồi." Lâm Vũ nửa giỡn nói, "Hôm nay đổi cách chơi mới đi, thắng được tát một cái."
Phó Tư Bạch khóe miệng nâng lên: "Cậu muốn tìm chết."
"Cậu đừng quá tự tin, tớ không tin cậu có thể toàn thắng."
Hắn mới vừa để hộp xúc xắc trên bàn, Ôn Từ bỗng nhiên đi tới: "Tôi muốn chơi."
Mọi người kinh ngạc nhìn về phía Ôn Từ, cô gái nhỏ ngũ quan sáng đẹp, khí chất quạnh quẽ, từ lúc vào tới giờ vẫn luôn trầm mặc, còn cho rằng là có tính hướng nội..
Không nghĩ tới tự nhiên đi đánh cuộc thắng được tát rất nhàm chán như vậy, hay là cảm thấy hứng thú với cuộc chơi.
Có chút ý tứ.
Lâm Vũ hỏi: "Cô muốn cùng ai chơi đây?"
Lại thấy mắt cô mông lung như lờ đờ say đang tìm kiếm phương hướng, vừa lúc nhìn Phó Tư Bạch~
"Anh ta."
Cô muốn cùng Phó Tư Bạch chơi?
Kiều Tịch Tịch bị dọa ngây người, chạy nhanh tới trước, lôi kéo Ôn Từ: "Cô cô cô.. Cô ấy uống say! Cô ấy nói hươu nói vượn thôi! Các người cứ chơi, đừng để ý cô ấy."
Lâm Vũ cũng lập tức hòa giải: "Các cô đều không cần tham gia, có thể vây quanh xem, ha ha ha."
Ôn Từ đẩy Kiều Tịch Tịch ra, cố chấp ngồi xuống bên người Phó Tư Bạch, cố ý dùng cách khích tướng: "Phó Tư Bạch, sợ sao? Không dám cùng con gái chơi hả."
Ý tứ khiêu khích quá rõ ràng, ánh mắt Phó Tư Bạch càng lạnh xuống, ý cười trên khóe miệng cũng phai nhạt.
Trong lòng Lâm Vũ kêu gào, dùng sức lôi kéo Kiều Tịch Tịch, thấp giọng hỏi: "Bạn của em sao lại thế chứ? Tìm ngược sao."
"Em.. Em không biết, tâm tình cô ấy không tốt."
Ôn Từ không phải tâm tình không tốt, cô chính là hận người này.
Chỉ thế mà thôi.
Phó Tư Bạch vươn đầu ngón tay thon dài, đem hai hộp xúc xắc đâu lại, lười nhác nói: "Được, tiếp cô chơi."
Mọi người rất hứng thú, tất cả đều vây quanh bên bàn trà xem đấu.
Kiều Tịch Tịch vội vàng lôi kéo Lâm Vũ, Lâm Vũ nói: "Như vậy đi, thua ăn tát hoặc là đưa tiền có thể chọn, mức tiền là.. một lần một trăm đồng đi."
Phó Tư Bạch không phản đối, Ôn Từ cũng chẳng nói gì.
Ván thứ nhất, đều không dư thừa chiêu thức gì, hai người tùy tay quơ quơ hộp xúc xắc, rồi đặt ở trên bàn.
Phó Tư Bạch nhướng mày nhìn cô: "Hiện tại hối hận còn kịp."
"Có phải anh chơi không nổi."
"Chưa thấy quan tài chưa rơi lệ." Anh cười nhạt.
Ôn Từ mở hộp trước: 6 điểm, 6 điểm, 5 điểm.
Khóe miệng cô nâng lên: "Tới phiên anh."
Không nghĩ, Phó Tư Bạch mở hộp, thình lình lại là~6 điểm, 6 điểm, 6 điểm.
"..."
Kiều Tịch Tịch đều sợ ngây người, Lâm Vũ thấp giọng nói: "Cậu Phó chơi cái này.. Trước nay không hề thua qua."
"Vậy anh còn đề nghị chơi cái này, anh cuồng ngược sao?"
"Bởi vì.. Bởi vì ngày thường anh ấy không chơi đặt cược tiền nhàm chán như vậy đâu, anh chỉ nói giỡn thôi."
Ván thứ nhất, thực hiển nhiên, Ôn Từ thua.
Phó Tư Bạch ý vị thâm trường mà nhìn cô: "Đưa tiền hoặc là bị đánh, chính mình chọn."
Ôn Từ móc trong túi ra tờ năm mươi đồng anh vừa mới đưa tiền mua thuốc, ném trước mặt anh: "Chỉ có nhiêu đây."
"Đã nói một trăm, phải là một trăm." Phó Tư Bạch tựa hồ cũng hơi nổi nóng, nhìn cô, trầm giọng nói, "Thiếu một xu, đều không được."
Phương diện này, tác phong của anh cùng Ôn Từ đều rất hiệu quả như nhau.
"Tôi không có." Ôn Từ thật sự không có tiền, cho dù có cũng sẽ không lấy ra, cắn răng nói, "Tôi đây chọn ăn cái tát."
"Tốt thôi."
Phó Tư Bạch vươn bàn tay thon dài xinh đẹp, nhẹ nhàng bẻ bẻ: "Ông đây chưa từng đánh qua con gái."
Trong lòng Kiều Tịch Tịch đều bị nắm lên, dùng sức kéo Lâm Vũ.
Lâm Vũ biết tính tình Phó Tư Bạch ra sao, hắn dám khuyên chỉ sợ chính mình cũng bị đánh: "Không có biện pháp, là bạn em tự tìm."
Ôn Từ trơ mắt nhìn Phó Tư Bạch giáng một cái tát mang theo kình phong rơi xuống, vừa đến gần mặt cô, lại bỗng nhiên thu lực đạo.
Phó Tư Bạch mang theo ý vuốt ve, nhẹ nhàng vỗ vỗ má trái cô: "Được, lần này lấy năm mươi đồng."
Dứt lời, anh thu tờ năm mươi đồng trên bàn.
Gương mặt Ôn Từ bỗng nhiên đỏ bừng lên, nắm lấy hộp xúc xắc, mang theo lực đạo phẫn nộ dùng sức quơ quơ, thật mạnh chụp trên bàn~
"Lại chơi."
Tròng mắt Phó Tư Bạch tối lại, xẹt qua một tia nghiền ngẫm, sâu xa nhìn cô.
Anh nhận ra cô gái này hôm nay thật sự có hỏa khí.
Chỉ là Phó Tư Bạch không rõ, vì sao phải phát tiết hỏa khí* vào anh.
* Phát tiết hỏa khí: Bùng phát ra sự giận dữ trong lòng.
Không bằng cho cô cơ hội kiếm chút tiền sinh hoạt.
Phó Tư Bạch quơ quơ xúc xắc, mở.
Lúc này, điểm số của Ôn Từ so với anh lớn hơn.
Phó Tư Bạch tuỳ tiện rút tờ một trăm đồng đưa qua: "Cô thắng."
Nhưng mà, Ôn Từ lại kéo tay áo lên, đè đè ngón tay thon dài kia~
"Tôi không cần tiền."