• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hiện tại Ôn Từ đang ở nhà, trong một chung cư lâu năm, rất nhiều người già ở đây mà lại không có thang máy.



Nơi này không có công viên cây xanh đẹp dẽ như những chung cư mới xây, chỉ ba tầng không cao lắm, nằm ngay sát đường, trong nhà hoàn toàn có thể nghe được tiếng nói to ồn ào bên ngoài kể gì đến tiếng ô tô gầm rú.



Nơi này cùng với nơi cô đã từng ở trước kia, quần đảo biệt thự Nam Hồ của thành phố Nam tối cao, thiệt cách biệt một trời một vực.



Công ty của gia đình đã từng trải qua thời cường thịnh, do biến cố xảy ra mà tài sản vốn liếng bị thôn tính, những kẻ làm ăn trước đây đều qua cầu rút ván, đám bạn xa lánh.



Trong một năm ngắn ngủi, cuộc sống Ôn Từ đã thay đổi như một mảnh pháo hoa tan tác giữa nhân gian.



Đã từng biết bao người khen là cô gái nhỏ yêu kiều, cũng chỉ một đêm mà lớn mạnh, lúc này còn muốn đảm đương thay cha đang nằm triền miên trên giường bệnh, phải phụ giúp mẹ với gánh nặng trầm trọng của cuộc sống.



Tuy rằng nhà chỉ có tám mươi mét vuông loại có ba phòng nhỏ, nhưng mẹ cô là Thư Mạn Thanh lại sửa soạn nhà cửa rất khéo léo và sạch sẽ, trên ngăn tủ còn cắm hoa tươi.



Lúc cô về nhà, trên bàn đã bày sẵn đồ ăn.



Một mâm canh cà chua cơm chiên trứng. Trước đó không lâu mẹ cô vẫn là người mười ngón tay mùa xuân ấm áp không dính nước mà vừa mới học được nấu món ăn.



Thư Mạn Thanh đang đứng gần ngăn tủ cầm bức sơn thủy họa, Ôn Từ nhận ra đó là bức tranh cha rất trân quý _《lệ thủy đồ》.



Thấy Ôn Từ trở về, Thư Mạn Thanh nói: "Bặc Bặc, mau ăn cơm thôi, đói lả đi rồi."



Ôn Từ cầm lấy đũa, cúi đầu ăn một chút: "Mẹ, tay nghề tăng lên rồi nhe."



"Đúng không." Thư Mạn Thanh thật cẩn thận đặt bức sơn thủy họa xuống, bước tới cầm lấy thìa múc một muỗng, không đợi Ôn Từ ngăn cản, bà đã nuốt xuống.



"Khụ khụ.. khụ.."



Mắc nghẹn ở cổ làm bà nôn khan một chút.



Ôn Từ cười bất đắc dĩ, đưa nước cho mẹ, bà nhận lấy uống một hớp lớn.



"Đừng ăn nữa, kêu cơm hộp đi." Thư Mạn Thanh nhíu mày.



"Không có gì đâu, mẹ vừa mới ăn đến món cơm chiên không bỏ muối đấy, kỳ thật còn ngon hơn mà." Ôn Từ lại đưa một muỗng to vào miệng, "Uống nhiều nước là được, đừng lãng phí."



Thư Mạn Thanh áy náy mà nhìn cô: "Bặc Bặc, mẹ không thể chăm sóc tốt cho con."



"Mẹ cứ tự chăm sóc tốt mình là được rồi, đừng làm cho con lo lắng."



Mẹ Ôn Từ chân chính là đại mỹ nhân trong gia đình thư hương*, những ngón tay của bà thon nhỏ trắng như ngọc, chỉ biết đàn tranh, vẽ tranh cùng viết thư pháp, đâu dính qua sinh hoạt củi gạo mắm muối.



* thư hương: Tiếng tăm về học vấn. Chỉ gia đình nổi tiếng về học vấn.



"Buổi tối con muốn đến bệnh viện chăm sóc ba sao?"



"Vâng." Ôn Từ nhanh nhẩu nói: "Đợi khi con tan làm sẽ đến thế mẹ."



"Đừng, con trực tiếp về nhà nghỉ ngơi, thứ hai còn có khóa học, ở phòng bệnh có giường nhỏ, mẹ cũng không mệt."



"Vâng, vậy cũng được ạh."



Cha Ôn Từ bởi vì phá sản còn có món nợ ngân hàng kếch xù, lo lắng cao độ nên bị tai biến xuất huyết não, do không kịp cấp cứu sau khi chữa trị vẫn luôn ở trạng thái hôn mê, gần như là người thực vật.



Chỉ còn Ôn Từ và mẹ sống nương tựa lẫn nhau, đau khổ cùng chống đỡ tất cả mưa gió xảy ra trong nhà.



"Mẹ, sao lại lấy 《lệ thủy đồ》 ra vậy, muốn mang đến bệnh viện sao?"



"Không phải, đợi chút nữa có người muốn mua lại đây."



Ôn Từ trong lòng trầm xuống: "Đây là bức họa mà ba yêu quý nhất đó."



"Nhưng còn tiền học đại học tiền chi tiêu của con.."



"Con có thể xin vay trợ cấp học tập, học phí cũng có thể lấy từ học bổng, hơn nữa con còn đi làm thêm, bức họa này không thể bán!"



Thư Mạn Thanh lắc lắc đầu: "Con đang học múa, không thể thiếu quần áo và giày cùng những chỗ cần dùng tiền, chỉ các khoản này mà vay trợ cấp, làm sao đủ cho được."



Ôn Từ biết, mẹ mặc kệ chính mình chịu nhiều vất vả, đều nghĩ làm sao để cô có thể giống như trước kia, cuộc sống còn chút thể diện.



Nhưng.. sao có thể được nữa.



Từ khi nhà họ Ôn bị phá sản, cô sẽ không bao giờ còn là đóa hoa mỹ miều hiền hậu đã được giáo dưỡng bao nhiêu là phú quý trên đời này.



Ôn Từ dáng vẻ không đồng tình, yên lặng chẳng lên tiếng mà ăn xong cơm chiều, rồi cầm lấy túi nhỏ chuẩn bị đi cửa hàng tiện lợi làm thêm theo giờ.



Lúc này, thím Tưởng Linh bước vào cửa.



Nhìn thấy bà ta, sắc mặt Ôn Từ trong phút chốc lạnh xuống: "Thím tới làm cái gì?"



"Tao tới lấy bức họa." Tưởng Linh tay cầm túi xách LV phiên bản hạn lượng, mặt trang điểm như một quý bà, cũng không cởi giày tự tiện vào nhà, theo sau còn có hai nhân viên to lớn hỗ trợ.



"Chú ý một chút, đây chính là bút tích thực, xem xét cho kỹ vào, là muốn mấy người tới nhìn đến!"



Ôn Từ nhìn mẹ đứng im lặng bên cạnh, nóng nảy: "Mẹ! Mẹ muốn bán bức họa này cho bọn họ!"



Thư Mạn Thanh nhấp nhấp miệng, vẫn không nói.



Phải biết rằng, lúc trước một nhà chú thím dựa dẫm nhờ cha cô nâng đỡ, mới có thể từ trấn nhỏ chuyển đến thành phố Nam.



Chú hoàn toàn không có kiến thức gì, văn bằng cấp hai, cái gì cũng không biết, trước đây cha cô đưa vào công ty giữ một chức nhỏ nhàn hạ.



Sau đó công ty gặp phải nguy cơ về tiến vốn, vào lúc tài sản sắp bị tập đoàn nhà họ Phó thâu tóm, chú lại xoay người quất ngược thân tình, đem hồ sơ cơ mật nhất của công ty tiết lộ cho tập đoàn nhà họ Phó.



Chú cũng thu được một khoản tiền thù lao không nhỏ, nhảy lên trở thành nhà giàu mới nổi trong giới doanh nhân ở thành phố Nam.



Bị chính đứa em yêu thương nhất dẫm đạp tình thân huyết nhục mà phất lên, đả kích lớn như vậy, trực tiếp tác động khiến bệnh cao huyết áp phát tác, làm cha cô hôn mê bất tỉnh.



Ôn Từ hận thấu xương một nhà bọn họ, bước tới bảo vệ 《lệ thủy đồ》: "Bức họa này không bán, mời thím rời khỏi nhà tôi."



"Cháu gái, hãy nghĩ cho kỹ, ba mày đã bệnh thành như vậy, cuộc sống của cả một nhà nếu không nắm bắt sẽ càng suy bại, mày lại mới vừa vào đại học, nhiều chỗ cần dùng tiền lắm đấy."



"Bức họa này bán cho bất cứ kẻ nào cũng được, chỉ là không bán cho thím."



"Không có tao, ai tới mua bức họa của mày, cả nhà mày chờ đói chết đi."



Thư Mạn Thanh hít sâu một hơi, trầm giọng nói: "Ôn Từ, tránh ra."



"Mẹ! Đây là bức sơn thủy đồ ba thích nhất!"



"Tránh ra!"



Tưởng Linh cười lạnh quét mắt liếc Thư Mạn Thanh một cái: "Tính tình như vầy, học mẹ mày nhiều một chút, đã ngã lăn xuống đất đến thế này mà còn chết vì sĩ diện, giữ sơn thủy đồ làm gì, có thể gặm ăn cơm sao."



Thư Mạn Thanh lại ung dung nói: "Bặc Bặc, con nhớ kỹ, thể diện cuộc sống cũng không yêu cầu trang hoàng bằng vật chất bên ngoài, thẩm mỹ của ba con cùng những chí thú đều ở trong lòng ông, không ở trên bức tranh vẽ này."



Ôn Từ rốt cuộc không nói lời nào nữa.



Tưởng Linh nghe không hiểu hết ý Thư Mạn Thanh nói, nhưng bà ta có thể nhìn ra biểu cảm kia là dù cho gặp biến cũng không hề lay động, bà ta ở đâu mà châm chọc được!



Năm đó bà ta từ trấn nhỏ tới thành Nam, khi tham quan biệt thự to lớn quần đảo Nam Hồ của nhà họ Ôn, đã nhìn thấy Thư Mạn Thanh ngồi ở thư phòng viết chữ.



Tác phong cử chỉ thong dong như nước, khí chất thanh nhã của gia đình thư hương lâu đời.. Tức khắc khiến bà ta cảm thấy tự ti cùng hổ thẹn.



Dựa vào cái gì, bọn họ đều là anh em một nhà, dựa vào cái gì bà lấy được anh cả cũng có thể không làm việc, mà có cuộc sống quá tốt như vậy.



Dựa vào cái gì bà ta phải gả cho người đàn ông như vậy..



Cho nên sau này cũng chính bà ta xúi giục chồng mình xoay người quất ngược lại, đánh bạc một phen, nếu thắng là được đổi đời phú quý.



Bà ta không chỉ muốn thay thế cuộc sống của người phụ nữ kia, còn muốn hung hăng đem người dẫm xuống bùn. Không những thế bà ta còn muốn đem chính con gái mình, so đọ với con gái bà trong tình cảnh thế này!



Hôm nay, Tưởng Linh chính là nhân cơ hội mua tranh, tới đây nhìn xem cuộc sống của mẹ con bà, muốn thấy những ngày bần cùng của bọn họ đến như thế nào là giãy giụa thống khổ.



Lại không nghĩ rằng, người phụ nữ này không có khóc lóc thảm thiết, không có gầy ốm tiều tụy, bà trước sau như một vẫn duy trì khí chất ưu nhã.



Khiến cho người nhìn muốn tức giận, cùng chán ghét!



Từ trong túi xách Tưởng Linh lấy ra một xấp tiền mặt, hung hăng ném xuống bên chân Thư Mạn Thanh, tiền mặt tung ra tán loạn đầy đất: "Cầm lấy đi, đếm lại cho kỹ đó, đây chính là tiền cứu mạng cho nhà mấy người."



Dứt lời, bà ta bảo người đem bức họa rời khỏi nhà họ Ôn.



Bàn tay nhỏ nhắn của Ôn Từ cứ run rẩy.



Thư Mạn Thanh ngồi xổm xuống nhặt từng tờ tiền, đưa cho Ôn Từ một xấp: "Đếm đếm."



Ôn Từ cũng không nhúc nhích, hốc mắt đã ngân ngấn nước.



Cô tâm cao khí cao, chịu không nổi mẹ mình chịu nhục như thế, vậy mà.. bất lực.



"Bà ta thật đã làm." Thư Mạn Thanh thong dong mà đếm tiền, "Ba vạn đồng, đưa tiền mặt, cũng không nghi ngờ gì nhiều."



"Ba vạn đồng, mẹ lấy bút tích thực《lệ thủy đồ》 đem bán?"



Thư Mạn Thanh liếc xéo cô một cái: "Trước nay mẹ chưa từng nói đây là bút tích thực."



"?"



"Những gì đứng tên ba con đều bị giám sát, ngân hàng sớm đã tịch thu."



"Kia là.."



"Đó là trước đây mẹ rảnh rỗi không có việc gì, tiện tay mô phỏng lại." Thư Mạn Thanh bình thản nói: "Ba vạn đồng mà bà ta muốn mua được bút tích thực, nằm mơ đi."



Trong lòng Ôn Từ tức khắc thở phào nhẹ nhõm.



Loại nhà giàu mới nổi như Tưởng Linh không có hiểu biết, tự nhiên nhìn không ra bút tích thực cùng đồ dỏm khác nhau ra sao, bởi vậy, bọn họ cũng không xứng có được tác phẩm quý giá chân chính nghệ thuật.



* * *



Ban đêm, Ôn Từ trông coi cửa hàng tiện lợi, rất an tĩnh đến chán muốn chết mà lướt Weibo. Đầu đề hot search trên Weibo, có bốn chữ làm cô vô cùng chói mắt: Tập đoàn họ Phó.



Trước đây dùng thủ đoạn lang sói, thâu tóm toàn bộ tài sản thế lực của công ty cha cô. Thành Nam, không có ai mà không biết tập đoàn nhà họ Phó đỉnh đỉnh đại danh.



Ôn Từ tùy ý chọc tay vào hot search, đầu đề chính là tiệc sinh nhật mười chín tuổi của vị Thái Tử tập đoàn nhà họ Phó, hiện trường nhiều minh tinh đến ủng hộ, chẳng qua hình dáng người này vẫn chưa được đăng lên.



Đáy mắt cô lộ ra nét lạnh lẽo, lại tuỳ ý ngón tay kéo kéo đi xuống, một bài viết quảng bá chúc mừng vị Thái Tử tập đoàn nhà họ Phó, khiến cô chú ý.



Đại khái ý tứ nội dung bài viết nói, tập đoàn nhà họ Phó là đại gia tộc với tài sản to lớn như vậy, vốn hẳn là nhiều phúc nhiều con cái, nhưng vị Thái Tử kia tựa như một ngôi sao sáng duy nhất hạ xuống nhà này.



Bằng tất cả nỗ lực kể cả can thiệp của y học tiến bộ, Phó gia đều không thể có một huyết mạch thứ hai.



Cho nên vị Thái Tử kia được ngàn vạn sủng ái, tính cách lại là phản nghịch không kềm chế được, cao ngạo phóng túng, trong nhà bắt hắn học tài chính, hắn lại thiên về nghiên cứu văn hóa nghệ thuật.



Nếu chỉ nghiên cứu nghệ thuật thì không nói, còn tra ra đứng đầu cuộc thi văn hóa toàn thành, là Trạng Nguyên! Làm cho cả thành Nam toàn bộ giáo sư đức cao vọng trọng và đông đảo học bá hết thảy đều chấn kinh.



Một sinh viên nghệ thuật, đoạt danh hiệu Trạng Nguyên toàn thành của bọn họ?



Các bài viết có nội dung ca tụng còn rất nhiều, Ôn Từ lười biếng xem loa qua, trực tiếp kéo xuống bài viết cuối cùng, thấy có đăng một ảnh chụp.



Đập vào mắt, chính là Phó Tư Bạch, ảnh được công khai với tóc trên đầu màu xám tro nhìn thật không kềm chế được.



Hoàng hôn buông xuống, hắn ngồi dựa trên ghế ở quán ăn khuya ven đường, miệng dương lên, ánh mắt khiêu khích.



Đối diện với màn ảnh chụp lén.. dựng ngón giữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK