• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh tiếp tục đi về phía trước, xuyên qua rừng cây trên đường sỏi đá, sau đó gặp một nhai đình nhỏ, rồi hướng tới bãi cỏ rất trống trải mà đi đến.



Ôn Từ tựa như người phụ nữ đau thương, lẩm bẩm đi theo phía sau anh, trong miệng nhỏ giọng nói những lời chán ghét anh.



Năm phút sau, Phó Tư Bạch dẫn cô tới ven hồ màu xanh lục có bức tường sắt thấp bên cạnh những thùng đựng hàng.



Mặt ngoài bức tường và thùng đựng hàng có vẽ hàng loạt các hình ảnh đủ mọi màu sắc, viết mấy chữ nghệ thuật tùy ý cho mọi người biết đến _ Câu lạc bộ Âm Nhạc Quỷ Hỏa.



Từ khi vào học Ôn Từ đã nghe các đàn chị nói qua, trong trường học có một "câu lạc bộ Âm Nhạc Quỷ Hỏa" rất được hoan nghênh, kỷ niệm ngày thành lập trường hay xông đất Tết Nguyên Đán đều có bọn họ diễn xuất, thậm chí còn nhận không ít buổi giảng bên ngoài, live house, thương diễn.



Vốn căn cứ chính của ban nhạc bọn họ là ở nơi đây.



Vùng này sau núi ven hồ là nơi hẻo lánh ít có người qua lại, khoảng cách từ ký túc xá đến đây rất xa, ngày thường có huấn luyện diễn xuất gì đại khái cũng sẽ không ảnh hưởng đến người khác.



Cửa lớn căn cứ này luôn rộng mở, có vài thanh niên thiếu nữ ở bên trong chơi đùa nhạc cụ, Ôn Từ nhìn thấy quen chỉ có bạn trai Kiều Tịch Tịch là Lâm Vũ, trên người hắn đeo cây Bass thẫm màu.



Ngồi ở góc có một nam sinh đầu trọc hơi lạnh nhạt, đây là tay đàn.



Ngoài ra, còn có một thiếu nữ dáng cao gầy, mặc quần short ngắn rất nóng bỏng trên ngực áo vẽ những hình rằn ri, tóc bím đuôi sam.



Ôn Từ nhận ra cô ta tên là Mạc Nhiễm, vì rất nổi ở những khóa trên, tính cách rộng rãi lại trong sáng thanh cao, nhìn như tay organ của dàn nhạc.



Phó Tư Bạch dẫn Ôn Từ đi vào, mấy người trẻ tuổi lập tức đứng dậy: "Cậu Phó, khó thấy đó, chưa bao giờ đến trễ nhe, chủ xướng là trung tâm toàn dàn nhạc, hôm nay tự nhiên đến muộn, còn tưởng rằng cậu Phó của chúng ta đi trả thù bị đánh chết."



Phó Tư Bạch một chút cũng không tức giận, tay vẫn cầm điếu thuốc, không để ý quét mắt liếc Ôn Từ một cái: "Chết trong tay cô ta".



Mọi ánh mắt lập tức ngưng đọng, chăm chú nhìn trên người cô gái đi theo phía sau anh.



Cô gái ăn mặc thanh lịch áo phông trắng, làn da trắng nõn nà, mặt lộ ra nhàn nhạt chút hồng, bộ dáng ngoan ngoãn, tóc cột đuôi ngựa rất tự nhiên, vài sợi tóc vén ở sau tai.



Vừa thấy cô mọi người nghĩ chính là loại tiểu bạch hoa* đơn thuần, tuyệt không phải khẩu vị Phó Tư Bạch.



* Ám chỉ cô gái nhỏ xinh đẹp nhưng mảnh mai yếu ớt.



Lâm Vũ nở nụ cười: "Ồ, vẫn là cô ta, khó trách."



Trên thế giới này dám động thủ đối với Phó Tư Bạch, cuối cùng còn toàn mạng mà lui người, chỉ có cô.



Mạc Nhiễm lạnh nhạt nói: "Phó Tư Bạch, em gái này, không phải chính là người anh mang đến múa mở màn đấy chứ"



Phó Tư Bạch nhặt lên đàn ghita của cô ta, lãnh đạm một tiếng "Ừh".



"Không phải đâu!" Lâm Vũ kinh ngạc nhìn Ôn Từ: "Cô ta? Cô ta nhảy múa mở màn cho chúng ta hả? Đừng nói giỡn."



Phó Tư Bạch liếc hướng hắn: "Có ý kiến?"



Lâm Vũ tự nhiên không dám nhiều lời, chỉ là cau mày, nhìn Ôn Từ một cách nghi ngờ.



Cô được không.



Ôn Từ hoàn toàn không hiểu được gì cả, sao cô lại phải khiêu vũ: "Phó Tư Bạch, anh có ý gì?"



"Hai tuần sau, lễ hội âm nhạc trong trường, câu lạc bộ chúng tôi muốn làm buổi biểu diễn ban nhạc ở trên sân khấu, cần có một người múa chính."



Phó Tư Bạch câu được câu không mà lý giải, giọng điệu theo cách dùng việc công xử theo phép công, "Cô muốn đồ vật, tôi có thể cho cô, yêu cầu là cô phải tới múa mở màn cho ban nhạc."



Ôn Từ liền biết, sẽ không dễ dàng lấy được chi phiếu như vậy.



Nhưng cô không có lời nào để nói, năm vạn này là cô đã chiếm lợi ích từ Phó Tư Bạch, mới được trích phần trăm.



Cô còn chưa mở miệng đồng ý, Lâm Vũ đã nghi ngờ nói: "Phong cách tiểu bạch hoa này cùng chúng ta hoàn toàn không phù hợp, vậy có thể được không."



Phó Tư Bạch thuận miệng oán ghét: "Cô ta không được, vậy cậu tới nhảy?"



Mạc Nhiễm lạnh lùng trêu chọc: "Cho hắn lên đi, hắn chỉ có thể nhảy thoát y."



Mọi người đều cười rộ lên.



Tay trống Jazz Đoạn Phi Dương hỏi Ôn Từ: "Cô sẽ khiêu vũ sao?"



"Ừh tôi sẽ." Ôn Từ thực tự tin mà nói: "Từ nhỏ tôi đã học múa."



"Wow! Vậy thật tốt quá! Quả nhiên vẫn là anh trai Phó đáng tin cậy!" Đoạn Phi Dương lập tức dùng trống Jazz gõ một đoạn tiết tấu mau lẹ nhịp trống vui vẻ, "Nếu không cô cứ thử một chút?"



"Có thể nhảy." Ôn Từ nhìn chiếc trống Jazz của hắn, chần chờ nói, "Nhưng anh có đàn đàn tranh được không?"



"Đàn, đàn tranh?"



"Tôi học chính là.. múa cổ điển."



Mọi người không còn từ nào nữa nhìn về Phó Tư Bạch, Phó Tư Bạch quay quay cổ, nghiêm trang mà nói: "Đều là múa cả, khác biệt không lớn."



"..."



Chính xác khác biệt không lớn, Bắc Đại cùng Bắc Đại thanh điểu* chỉ kém nhau hai chữ thôi!



* Hai trường đại học khác xa hoàn toàn đẳng cấp.



Ôn Từ một lòng muốn lấy về chi phiếu năm vạn, thấy bọn họ tỏ vẻ nghi ngờ, nên cố tạo sự chú ý cho chính mình, cô nói: "Vậy mọi người yêu cầu múa kiểu gì, tôi có thể học, kỳ thật các điệu múa đều tương thông nhau, thời gian hai tuần hoàn toàn đủ rồi, tôi sẽ múa thực tốt."



Đoạn Phi Dương cùng Lâm Vũ ý vị thâm trường liếc mắt nhìn nhau, không có trả lời.



Mạc Nhiễm khóe miệng cong lên, cười nói: "Học, thật ra cũng không khó. Chỉ sợ cô là tiểu bạch hoa như vậy, có những quan điểm không tiếp thu được."



"Sao lại không tiếp thu được?"



Phó Tư Bạch cúi người sát vào bên tai cô, dùng giọng gợi cảm trêu chọc, nói gằn từng chữ một.



Sắc mặt Ôn Từ bỗng nhiên ửng hồng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK