• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giữa trưa, quản lý sinh viên gọi điện thoại khẩn cấp cho Ôn Từ: "Em mau đem đơn xin mang lên đây, tới học viện khu bốn lầu ba ở phòng họp tham gia bỏ phiếu xác nhận sinh viên nghèo khó!"



Ôn Từ kinh ngạc hỏi: "Thưa cô không phải đã nói em không đủ tư cách, như thế nào lại.."



"Bởi vì có một bạn học đưa tài liệu phê duyệt lại không thật, tư cách bị loại bỏ, cho nên học viện chúng ta thiếu một suất. Em nhớ rõ cần chuẩn bị một chút tư liệu, đến lúc đó trước mặt các lãnh đạo phải giới thiệu gia đình mình có tình huống nghèo khó thế nào."



"Vâng thưa cô, em tới ngay."



Ôn Từ cũng không kịp ăn cơm trưa, chạy nhanh trở về ký túc xá, tìm kiếm bộ dự phòng đơn xin cùng bảng biểu.



Lúc Thư Mạn Thanh ra Uỷ ban phường đóng dấu xác nhận, cố ý làm nhiều bộ, chính là lo lắng cô không cẩn thận đánh mất hoặc là sẽ viết sai, đơn giản chỉ nói chuyện tốt một lần yêu cầu đóng dấu nhiều bộ.



Quả thực một bộ đã bị Ôn Từ vứt mất, may mắn là mẹ làm việc đều có biện pháp dự phòng.



Cô đem đơn xin viết tràn đầy, cầm theo một số bảng biểu chứng minh trong hồ sơ, đi học viện khu bốn lầu ba.



Hết thảy sinh viên nghèo khó của trường xin trợ cấp, đều ngồi chờ trong phòng học ở hàng phía sau, hàng phía trước là vị trí dành cho lãnh đạo giáo viên.



Không phải mỗi một bạn học đều có thể nhận được trợ cấp sinh viên nghèo khó, yêu cầu phải tiến hành chọn lọc và đối chứng, tuyển ra bạn học cần trợ giúp cấp bách nhất, lấy từ quỹ hội từ thiện các nhà hảo tâm bên ngoài trường cùng các công ty tiến hành quyên giúp.



Sau khi Ôn Từ ngồi xuống, Mạc Nhiễm đã nhắn tin tới: "Buổi chiều ba giờ cùng nhau diễn tập, đừng quên thời gian đó."



Hiện tại là buổi chiều, mới hai giờ, hẳn là tới kịp.



Ôn Từ vốn tưởng rằng chỉ tới nộp đơn xin và tiến hành bỏ phiếu chọn, thật mau là có thể kết thúc.



Không nghĩ dù chỉ là xin trợ cấp sinh viên nghèo khó, mà mọi người cũng quay quanh không kể xiết.



Có bạn học than thở khóc lóc gia cảnh đau thương vô cùng, còn có bạn làm ppt kèm theo hình ảnh giới thiệu trong nhà mình thật đơn sơ, thậm chí còn làm cả video, một nửa phối hợp âm nhạc tình cảm, biểu hiện sinh hoạt mưu cầu học tập thật gian nan..



Ôn Từ nhìn lại chính mình đoạn trần thuật về gia đình được chuẩn bị thật ngắn gọn.



Rất rõ ràng, đánh không lại các bạn học chung quanh này.



Ba giờ một phút, Mạc Nhiễm lại phát tới tin nhắn cho cô: "Tới rồi sao? Chỗ cũ nha."



Ôn Từ đang suy nghĩ một lúc nữa làm sao trần thuật gia cảnh của mình đã trải qua, phải tạo được cảm giác mới mẻ thu hút các lãnh đạo, đầu ngón tay nhanh chóng gửi lại tin nhắn cho Mạc Nhiễm: "Xin lỗi, hiện tại có chút việc, tới hơi trễ."



Mạc Nhiễm: "Cô chắc chứ?"



"Ừh, là việc rất quan trọng."



Cô ta không trả lời cô nữa.



Thật mau, đến phiên Ôn Từ lên bục diễn thuyết.



Cô dùng di động mở hộp âm nhạc, phát ra đoạn tấu đàn tranh 'Ngư Chu Xướng Vãn*', sau đó trước mọi người biểu diễn một bài múa cổ điển.



* Là một trong mười khúc cổ tranh nổi tiếng của Trung quốc.



Mặc dù ăn mặc quần áo rất thông thường, động tác của cô lại lả lướt như thế, đầu ngón tay nhỏ rất ý nhị, giống như dáng nhành lan rũ xuống thật đẹp, lập tức làm người xem như hòa nhập vào tình cảnh cổ xưa thanh thoát đẹp đẽ..



Cô chỉ làm thật ngắn gọn một đoạn múa xoay chuyển, cũng khiến người xem có dư vị dài lâu, thật là không dứt được.



Các lãnh đạo nhìn cô bằng ánh mắt hứng thú, hỏi cô rất nhiều chuyện về quá trình học múa, Ôn Từ trả lời rành rẽ còn xen kẽ vào tình huống gia cảnh mình bị sa sút đến thế nào, cũng không có cố tình bán thảm, cũng không có giả bộ dáng vẻ thật đáng thương.



Toàn bộ trình bày của cô không chút kiêu ngạo không siểm nịnh, rất có tôn nghiêm.



Khi về lại chỗ ngồi xuống, cô nghe được phía sau có nữ sinh nhỏ giọng bàn tán: "Đã đến đây rồi, còn làm điệu bộ gì chứ."



"Chính là! Không quen nhìn vẻ mặt thanh cao này."



Ôn Từ không cùng các cô ấy so đo.



Cô biết, cho dù ra vẻ thật sự dũng cảm, nhưng chỉ một khắc khi cô bước lên bục kia đứng, lập tức xác định rõ sự hèn mọn trong cô.



Dù là hèn mọn, lại còn muốn ở trong hèn mọn tranh thủ tí tẹo tôn nghiêm.



Năm giờ chiều, cuối cùng cũng kết thúc một trận gọi là bỏ phiếu chọn.



Kết quả còn phải qua một thời gian nữa mới có thể công bố, Ôn Từ đeo cặp sách, vội vàng đi khỏi phòng học, chạy thẳng một đường đến câu lạc bộ Âm Nhạc Quỷ Hỏa.



Không nghĩ là bọn họ đã xóa tên cô.



Lâm Vũ gọi tới một nữ sinh khác trong nhóm nhảy múa đường phố, cô ta đang nhảy điệu Jazz tình cảm mãnh liệt nóng bỏng, vừa nhảy, vừa cùng tay đàn Bass Lâm Vũ và mấy nam sinh bọn họ thân thiết tương tác qua lại, kề mặt vặn eo.



Phó Tư Bạch không có gia nhập trong đó, anh nghiêng người dựa vào thân cây, đôi mắt lơ đễnh lười biếng, đầu ngón tay còn kẹp mẩu thuốc đang cháy sắp tàn.



Cô gái khiêu vũ xoắn thân mình đi tới trước mặt anh, cố hết sức dụ dỗ anh, ý đồ cùng anh thân thiết tương tác qua lại.



Phó Tư Bạch lại như không thấy được cô ta, tầm mắt nhàn nhạt, không biết suy nghĩ cái gì.



Lâm Vũ nhìn thấy Ôn Từ đi tới, cố ý dùng giọng Bass bắn ra một đoạn cao âm: "Này công chúa nhỏ, chúng ta thay đổi người, cô không cần giấu giếm, có thể thoải mái hào phóng đi theo Hứa Gia Lịch kia."



Ôn Từ biết khoảng thời gian gần đây trên diễn đàn có tung tin vịt quan hệ giữa cô với Hứa Gia Lịch, lại không nghĩ bọn họ thế mà cũng tin: "Hiện tại đã thay đổi người sao? Nhưng chúng ta đều luyện thật lâu mà."



"Luyện thật lâu sao, giống như ai cũng tập luyện.. còn cô chỉ tới một lần thôi."



"Tôi là chỉ tới một lần, nhưng tôi mỗi ngày đều có luyện tập tốt, chỉ là vì có việc.."



Phó Tư Bạch đem khuỷu tay gác lên trên vai cô gái bên cạnh, đầu ngón tay búng búng khói bụi, không kiên nhẫn mà cắt ngang lời cô: "Ông đây bên người không thiếu con gái, ngược lại cô cũng không cần chân trong chân ngoài, miễn cưỡng chính mình."



Rốt cuộc Ôn Từ không hề giải thích, gật gật đầu, rất có tính cách xoay người rời đi.



Cô gái bên cạnh đang ngạc nhiên với vẻ thân cận bất ngờ, muốn thêm bước nữa kéo Phó Tư Bạch, nhưng anh lại bực bội đẩy cô ta ra.



Cô ta làm nũng hô to: "Anh Phó."



"Qua một bên."



Phó Tư Bạch ấn tắt mẩu thuốc ở trên thân cây, sắc mặt thâm trầm đến đáng sợ.



Rốt cuộc Ôn Từ vẫn là hết sức tức giận, không tới hai phút, lại hừng hực người từ rừng cây đi ra, đối mặt với các thành viên câu lạc bộ Âm Nhạc Quỷ Hỏa nói~



"Tôi không có chân trong chân ngoài, cũng không có đáp ứng Hứa Gia Lịch, đích xác anh ta mời qua tôi, nhưng tôi nghĩ không được nuốt lời. Buổi chiều là tôi đi tham gia bỏ phiếu chọn sinh viên nghèo khó, các người có biết bỏ phiếu chọn sinh viên nghèo khó là thế nào không, chính là chính mình phải nói nhiều thảm nhiều thảm, còn muốn khóc, muốn cùng người khác so thảm, mới có thể tranh được một cái suất đáng thương kia."



"Đúng vậy, cái múa cột này đích xác tôi không am hiểu, cũng không thực thích. Nhưng tôi đã nhận là sẽ nghiêm túc làm tốt, cũng không có đánh cá ba ngày, phơi lưới hai ngày, tôi rất bận, mỗi ngày vẫn có phân thời gian luyện tập tốt. Không phải tôi không muốn gia nhập đoàn đội các người, mà là các người không tín nhiệm tôi, vậy còn nhảy cái gì nữa."



Cô đối với vẻ mặt trợn mắt há hốc mồm của Lâm Vũ và Mạc Nhiễm bọn họ, cảm thấy thật tốt, cuối cùng đã đem buồn giận trong lòng cùng áp lực phát tiết ra hết.



Rất sảng khoái khi nói xong lời này, cô mới xoay người rời đi.



Đoạn Phi Dương dẫn đầu phản ứng lại, cảm thán nói: "Thật không nghĩ ra.. cô này ngày thường ngoan ngoãn im hơi lặng tiếng, vậy mà tính tình rất dữ ta."



Mạc Nhiễm ôm cánh tay, lười biếng nhún vai: "Con thỏ nhỏ nóng nảy còn cắn người."



Lâm Vũ vẫn luôn chủ trương thay đổi người, giờ bắt đầu áy náy, chuyển hướng nhìn Phó Tư Bạch, lắp bắp hỏi: "Muốn kêu cô ấy trở về không?"



Phó Tư Bạch ngũ tạng lục phủ đều xoắn chặt lấy nhau, khó chịu liếm liếm môi: "Không nghe cô ấy nói àh, cô ấy không thích điệu múa kia, còn nhảy cái rắm."



Tùy cô.



* * *

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK