• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giữa trưa hè khô nóng, sân bóng rổ bát nháo đầy trời.



Tiếng hô hào cổ vũ nhiệt liệt, không thua chút nào tiếng hàng ngàn con ve sầu ngoài cửa sổ gom lại kêu ong cả tai.



Trên dãy ghế đội cổ động viên, cô gái mặc chiếc áo phông màu hồng tươi sáng cùng với váy dài có hoa văn nhiều chiếc lá, chân thon dài đặt nghiêng nghiêng, trắng nõn nà thẳng tắp.



Có cô gái đi đến bên cạnh cô, ánh mắt vô tình dừng lại vài giây.



Đôi chân thật là xinh đẹp.



Ôn Từ cuối người xuống, xoa xoa gót chân đã trầy da sưng đỏ, trên trán vài lọn tóc mái ướt đẫm mồ hôi rơi xuống, ngưng trên một bên mặt đẹp mềm mại của cô.



Đôi chân mày nhàn nhạt như dãy núi xa xa chợt nhíu lại.



Giày múa là do người bạn trong đội cổ động mượn cho cô, không vừa chân lắm, nên khi luyện tập làm gót bị trầy tróc da, đau rát từng đợt.



"Ôn Từ, chiều nay đã chuyển qua thù lao rồi đó, cô kiểm tra đi." Là đàn chị trong hội sinh viên, hướng cô giơ giơ di động lên nói.



Ôn Từ mở WeChat ra, nhìn thấy đàn chị chuyển cho cô ba mươi đồng.



Cô chưa nhận về ngay, hỏi ngược lại: "Nói làm tốt sẽ được bốn mươi mà."



Đàn chị cười lạnh nói: "Cô nói sẽ nhảy phía trước mà cô có làm không, kết quả đâu, có mấy động tác cũng không bắt đúng nhịp."



"Em đã nói trước đây em học chính là múa cổ điển, nhưng tối hôm qua hơn chín giờ chị mới nói thiếu người, nhất định bắt em nhanh chóng tập luyện, em luyện đến nửa đêm.."



"Được rồi, đã biết! Không phải thiếu cho cô mười đồng thôi sao, keo kiệt quá kinh sợ cô luôn."



Ôn Từ cắn chặt răng, kiên trì nói: "Nói nãy giờ rồi, cũng nên trả cho em đi, làm người không thể nói mà không giữ lời."



"Được rồi, thì chuyển."



Đàn chị mắt trợn trắng, hùng hùng hổ hổ mà xoay người vội vã đi vào giữa sân.



Ôn Từ kiểm tra rồi nhận tiền về, ngồi lại một hồi lâu, mới gian nan đứng lên.



Giữa sân không khí đã sôi trào tới đỉnh điểm, từng nhóm nam nữ thanh xuân dào dạt, hết đợt này đến đợt khác mà hô to tên một người~



"Phó Tư Bạch! Phó Tư Bạch! Phó Tư Bạch!"



Từ lúc vào đại học, rất nhiều lần Ôn Từ nghe mọi người đề cập đến cái tên này, chắc là loại phong vân nhân vật* nào đây..



Nhưng cô, cũng không quan tâm.



* Phong vân nhân vật: Kinh Dịch có câu: Vân tùng long, phong tùng hổ, thánh nhân tác nhi vạn vật đổ _ nghĩa là mây theo rồng, gió theo hổ, công việc của thánh nhân làm vạn vật đều thấy rõ. Dùng hai chữ phong vân để chỉ người có thế lực lớn mạnh như rồng như hổ.



Cô xách theo túi, cố chống đỡ thân thể mệt mỏi đi dọc hành lang sân bóng rổ hướng về phòng giữ đồ, chờ sau khi ăn vội phần cơm chiều, tối đến lại đi cửa hàng tiện lợi mà làm thêm.



Hành lang dài không có bao nhiêu người, càng đi tiếng reo hò giữa sân càng giảm dần, tựa như tiếng vọng xa xăm nhỏ bé trong mơ.



Ôn Từ đẩy cửa phòng giữ đồ ra, rồi đi tới quầy của mình, mở cửa tủ, cầm quần áo chuẩn bị qua phòng thay đồ mà thay đổi.



Khi cô bước qua ngăn tủ thứ hai của quầy để đồ, đột nhiên bị hoảng sợ.



Tại đây có một đôi nam nữ đang thân thiết nhau.



Nữ sinh đưa lưng về phía cô, còn người nam đứng dựa vào vách tường, sườn mặt đường nét sắc cạnh vừa lúc đối diện với Ôn Từ.



Người nam mặc đồng phục cầu thủ to rộng màu đen, tóc trên đầu màu xám tro theo trào lưu, làm cho da hắn đã trắng càng thêm lạnh lùng.



Ánh hoàng hôn từng tia nghiêng nghiêng xuyên qua chóp cửa sổ ở góc mái nhà, thẳng một đường rơi xuống, vừa lúc chiếu vào trên tay trái của hắn.



Ngay sát bên dưới ngón áp út trên mu bàn tay trái của hắn, có xăm chữ cái màu đen _ W.



Người nữ ôm hắn, nhón chân ngẩng đầu lên như muốn hôn hắn.



Người nam một tay tùy tiện ôm lấy eo thon dài, nghiêng đầu, đáy mắt hiện vẻ trêu chọc gợi cảm.



Người nữ cố gắng vươn lên hôn lấy bờ môi mỏng kia, nhưng hắn lười nhác mà hất đầu, như không muốn cùng cô ta hôn môi.



Cô ta hờn dỗi mắng một câu chán ghét, cũng không dám tiến tới nữa.



Trong phút chốc hắn nghiêng đầu, tầm mắt nhanh như tia chớp liếc tới Ôn Từ.



Ôn Từ tay xách theo khăn lông trắng bỗng nhiên căng thẳng.



Ánh mắt người nam tựa như tơ nhện dán lên Ôn Từ, hơi hơi nhướng mày, khóe miệng nhếch nhẹ gợi lên một ý cười khiêu khích.



Hô hấp Ôn Từ ngưng lại, vội vàng nện bước nhanh hơn rời đi.



Phía sau truyền đến tiếng nũng nịu của người nữ: "Anh có nghe được không, bên ngoài mọi người đang kêu tên anh, anh lại ở đây với em, chắc phải bị các cô hận chết, em rất sợ hãi đó."



"Sợ cái gì."



Giọng hắn gợi cảm, mang theo vài phần phóng túng khinh nhờn.



Ôn Từ ra khỏi phòng giữ đồ, đi tới phòng thay quần áo, trái tim đập liên hồi có chút mất khống chế.



Cô không phải chưa gặp qua các cặp đôi yêu đương thân mật, khi hoàng hôn xuống trên thảm cỏ ven hồ phía sau trường che một mắt đi một chân cũng có thể dẫm lên vài cái.



Nhưng ánh mắt của người nam kia như bám dính, lại giống một dúm khói bụi cứ quấn chặt, chiếu vào làn da trắng nõn của cô.



Sau phút giây nóng bỏng, lập tức biến thành một khối đen tuyền tàn nhẫn xảo quyệt không chút thương tiếc còn khinh thường.



* * *



Ôn Từ thay một chiếc đầm trắng sạch sẽ, lại quay về phòng giữ đồ, đem giày múa đặt vào ngăn tủ của người bạn trong đội.



Người nam sớm đã rời đi, chỉ còn cô gái có mái tóc ngang kia, đang cùng bạn nói chuyện qua tin nhắn thoại.



Loa ngoài được mở ra, nên trong phòng giữ đồ yên tĩnh liền có tiếng vọng~



"Ayza, thiếu chút nữa, thật là khó làm, cứ đến thời điểm mấu chốt thì anh ấy đều tránh đi."



"Chúc mừng bá vương cường ngạnh sánh đôi cùng quý cô."



"Mình nào có lá gan này, là Phó Tư Bạch đó! Ai mà dám chọc."



"Anh ta đổi bạn gái còn thường xuyên hơn so với đổi những đôi giày có hạn lượng mà anh ta mang khi chơi bóng, cứ không để ai hôn, giữ nụ hôn đầu tiên cho ai đây."



"Có quỷ mới hiểu được."



Cô gái cầm túi xách đứng trước gương chụp ảnh, rồi chia sẻ cho bạn, nói: "Về phương diện tiêu tiền này thì thật hào phóng, cho dù là càng bù đắp càng tiếc nuối mà ham muốn."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang