• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm khuya tới giờ giao ban, Tiểu Lệ lại đến muộn.



Muộn cả mười phút, lại thảnh thơi đi vào cửa hàng, vừa nhìn thấy Phó Tư Bạch ở khu ăn uống, đôi mắt liền chiếu thẳng đến.



Chàng trai này thật là soái quá bộ dáng nổi bật lại rất ngang ngạnh, đừng nói là ngồi ở cửa hàng tiện lợi trống rỗng chỉ có một mình, cho dù trong đám người vây kín chung quanh, diện mạo anh tuấn này tuyệt đối sẽ đập vào mắt người xem trước tiên.



Tiểu Lệ thay đổi bộ đồng phục công nhân đi vào quầy, đôi mắt vẫn luôn dính ở trên người Phó Tư Bạch, băn khoăn nói: "Hôm nay có anh chàng đẹp trai như vậy đến đây, nếu biết sẽ tới sớm một chút."



"Wow, nhìn đồng hồ trên tay anh ta đi, ít nhất giá trị bảy con số đó!"



Ôn Từ không phản ứng với cô ta, tháo thẻ công nhân trên ngực xuống bỏ vào trong ngăn tủ, chuẩn bị tan tầm.



"Chờ chút, cô xem giúp cửa hàng một lát." Tiểu Lệ sợ bỏ qua sẽ không có dịp gặp được, vội chạy nhanh vào tô lại son môi, cầm di động đi đến khu ăn uống, "Anh đẹp trai, có thể thêm WeChat không?"



Phó Tư Bạch lười nhác mà đứng lên, như có chút mệt nhọc, hai mắt xa lạ lạnh nhạt liếc qua Tiểu Lệ.



Chỉ một cái liếc mắt, Tiểu Lệ lập tức cảm giác tim mình.. như bị luân hãm.



Mẹ ơi! Quá soái!



Chắc là minh tinh idol nào đây!



"Em.. em muốn thêm anh, có thể chứ?" Cô ta nơm nớp lo sợ hỏi.



Chàng trai rút từ trong gói thuốc ra một điếu, kẹp giữa hai ngón tay thon dài, như cười như không mà nói: "Thêm tôi ư? Phải hỏi bạn gái tôi có đồng ý không."



Theo ánh mắt ngả ngớn của anh, Tiểu Lệ cứng đờ người, xoay cổ qua đưa mắt liếc Ôn Từ.



Cái gì?



Sao lại.. Sao lại là bạn trai cô ấy!



Một bộ nghèo kiết sát còn dáng vẻ thì hủ lậu, thế nào được bạn trai vừa có tiền vừa có nhan sắc như vầy!



Ôn Từ nghe được lời này, lại không có giải thích gì.



Làm Tiểu Lệ quẫn bách, trong lòng cô cũng có nhiều suy nghĩ.



Loại người này dưới mắt chỉ thấy danh lợi, làm cho cô ta biết là mình không dễ dàng bị bắt nạt được, ngược lại về sau cũng sẽ không dám quá kiêu ngạo.



* * *



Đường phố yên tĩnh, gió đêm nhẹ nhàng thổi qua.



Phó Tư Bạch dù chưa nói rõ muốn đưa cô về nhà, nhưng vẫn luôn đi theo phía sau cô, Ôn Từ cũng không có cự tuyệt.



"Về nhà?" Anh hỏi.



"Ừh."



Phó Tư Bạch luyến tiếc cùng cô tách ra, có thể ngây ngốc ở bên nhau như vậy nhiều thêm một phút, anh cũng vô cùng khát khao.



"Vừa mới giúp cô xong, không cảm tạ tôi sao?"



Gió đêm êm ả thổi, làm tâm tình Ôn Từ cũng nhẹ nhàng xuống, khẽ cúi đầu như trong điệu múa, quay lại nhìn anh: "Cảm tạ thế nào đây?"



"Lấy thân báo đáp." Phó Tư Bạch buột miệng thốt ra, lập tức hối hận.



Lại nhanh nhẩu đoản.



Quả nhiên, cô cười lạnh một tiếng: "Anh nằm mơ đi."



Anh bước nhỏ từng bước chân lười nhác, đi theo phía sau cô: "Thế nào, tôi không xứng với cô sao?"



"Là tôi trèo cao không với tới Thái Tử nhà họ Phó." Trong ánh mắt cô mang theo vài phần trào phúng, "Trừ phi anh không mang họ Phó."



Cơ thịt khóe mắt Phó Tư Bạch run rẩy, không nghĩ cô lại vui miệng nói đùa như thế, bởi vì..



Anh thật sự sẽ suy xét việc này.



Mặc dù là hư ảo như bọt biển, thời điểm tan biến cũng vẫn sẽ đau.



"Đúng vậy, cô trèo cao với không tới đâu." Anh sửa lời nói, "Ánh mắt tôi thật sự rất cao."



"Vậy ư." Ôn Từ nhún nhún vai không cảm thấy điều gì, "Rốt cuộc là ai tương tư đơn phương, còn đem tên người ta xăm trên tay."



"Ông đây đã sớm không để bụng."



"Vậy anh xăm mình làm gì, còn không xóa bỏ đi."



"Ngày mai đi xóa ngay."



Khóe miệng cô hơi cười nhẹ, xoay người quẹo vào hẻm nhỏ.



Nhìn cô uyển chuyển nhẹ nhàng như cánh bướm xinh đẹp, Phó Tư Bạch trong lòng có mười vạn cái luyến tiếc, đuổi theo: "Mời tôi ăn khuya đi."



"Hiện tại ư? Gần một giờ rồi đó."



"Cho nên tôi đói bụng."



Ôn Từ không thể câu nệ gì nữa, nghĩ đến anh vừa mới cứu mình, hẳn là phải nhân nhượng đi, vì thế gật gật đầu: "Được rồi, anh muốn ăn cái gì, đồ cao sang quá tôi không mời đâu."



Phó Tư Bạch vui vẻ kéo cô đi ra bờ sông, đến quán ăn khuya ngồi xuống, gió sông thổi mạnh, anh gọi một tô phở xào tôm.



"Thái Tử nhà họ Phó, ăn loại đồ này sao?"



Phó Tư Bạch rút đôi đũa dùng một lần, mở ra: "Hình như cô rất để ý đến thân phận của tôi?"



Trong lòng cô hơi giật mình, không nghĩ tới chàng trai trước mặt.. lại mẫn cảm như vậy.



"Có sao?"



Phó Tư Bạch cho là không sao cả, mặc kệ phẩm hạnh con người anh hay là giá trị nhan sắc, thân phận anh vẫn là cậu chủ nhà họ Phó, chỉ cần làm cho cô cảm thấy có điểm hứng thú.. là đủ rồi.



Phó Tư Bạch đem đôi đũa đưa tới trước mặt cô: "Cùng nhau ăn đi."



"Không được." Ôn Từ lắc đầu, "Không phải cô cũng đói bụng sao, mau ăn đi."



Phó Tư Bạch cũng không có ngại ngùng, cúi đầu ăn ngay.



Anh ăn không chút lỗ mãng, cũng chẳng hề rụt rè, bộ dáng nên có của cậu chủ nhỏ được gãi đúng chỗ ngứa.



Xem anh ăn ngon lành như vậy, đổi lại Ôn Từ thật có chút đói bụng.



Phó Tư Bạch lại đưa đôi đũa tới: "Tôi ăn không hết, cô không nghĩ sẽ lãng phí chứ."



Lúc này cô mới nhận lấy đôi đũa, cùng ăn với anh.



Chỉ vài phút, hai người ăn hết một mâm trứng gà với phở xào tôm, miếng cuối cùng là một cọng hành thái Phó Tư Bạch cũng chẳng chừa lại.



Trước giờ Ôn Từ chưa từng cùng người nam nào ăn chung một mâm đồ ăn, nhưng hiện tại thì..



Cuộc sống vô nghĩa cứ lôi kéo, cô mặc kệ nó.



Dù sao cô đã sớm không còn là cô gái diệu dàng đơn thuần nữa.



Hai người ăn đến miếng cuối cùng còn tranh đoạt, đôi đũa đánh nhau, cười nói thật vui vẻ.



Ăn xong đã rất khuya, Phó Tư Bạch không muốn trở về, cô cùng anh ngồi dựa ghế bên bờ sông hóng gió, nhìn cảnh phố xá về đêm bên kia bờ với những ánh đèn lập loè.



Tất cả như đang buông thả.



Hết thảy phiền não, hết thảy so đo cùng oán hận..



Cô giơ tay đón ngọn gió, nhẹ nhàng ngâm nga bài 'tôi có ước hẹn cùng mùa xuân', đêm khuya thanh vắng, tiếng hát rất nhỏ như sâu kín..



Tâm tư Phó Tư Bạch rung động nhìn về phía cô gái.



Gió đêm thổi làm rối loạn tóc mái trên trán cô, đôi mắt hạnh khép hờ, những ngọn đèn lập loè bên kia bờ sông như ẩn như hiện ở trong mắt cô, đẹp đến không còn lời diễn tả.



Hơi thở của anh như muốn ngưng lại.



Dùng một năm thời gian để quên đi, để buông bỏ, lại bị luân hãm.. chỉ cần một giây.



Ôn Từ ngáp nhẹ, xoay người nói: "Về nhà ngủ thôi."



Phó Tư Bạch lấy di động ra, hướng cô giơ giơ lên: "Cô.. Có nghĩ thêm tôi?"



Ôn Từ kinh ngạc quay đầu lại.



Mặt ngoài anh rất bình thản, trong lòng lại.. sóng tình dâng mãnh liệt.



Năm đó anh đơn phương bị xóa WeChat, lại qua vài lần, đều chẳng có hồi đáp.



Anh cũng không muốn quấy rầy cô nữa.



Lì lợm la liếm, chưa bao giờ là tác phong của Phó Tư Bạch.



Cho nên một khi cô thêm lại anh, đoạn lịch sử từng trò chuyện kia sẽ nhìn thấy, đã muốn liều mạng che giấu quá khứ, chôn vùi đi chân tâm..



Tất cả những gì không thể giữ lại sẽ hiện ra trước mắt cô.



Giao phó chân tâm không phải một chuyện dễ dàng gì, đặc biệt là loại người như Phó Tư Bạch rất mẫn cảm lại đa nghi.



Vài lần trước cô có thêm anh, anh vẫn luôn từ chối, cũng vì anh còn chưa có chuẩn bị tốt..



Nhưng thời khắc này, hầu kết anh lăn lộn thật gian nan, ánh mắt lại vô cùng nghiêm túc~



"Ôn Từ, thêm WeChat không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK