Ninh Vũ Phi hỏi: “Chị Mặc Như, nhà chị ở đâu?”
Thế nhưng kêu mấy tiếng, Trầm Mặc Như vẫn không trả lời, cái này khiến Ninh Vũ Phi cảm thấy có chút bất đắc dĩ.
Người lái xe thuê nói: “Chàng trai, ý tứ của bạn gái cậu rất rõ ràng mà, đừng nói cậu không hiểu nhé?”
“Ầy, làm gì có chuyện đó!” Ninh Vũ Phi vuốt mũi một cái.
Không còn cách nào khác, Ninh Vũ Phi đành phải bảo người lái xe thuê chở về biệt thự nhà mình.
Sau khi xuống xe, Ninh Vũ Phi ôm Trầm Mặc Như đi vào biệt thự.
Lúc này, nghe thấy động tĩnh, bà Ngô đi ra vừa khéo trông thấy Ninh Vũ Phi ôm Trầm Mặc Như, kinh ngạc hỏi: “Tiểu Phi, cô ấy cũng là bạn gái của cháu sao?”
“Bà Ngô, là bạn, chỉ là bạn đơn thuần mà thôi.” Ninh Vũ Phi muốn khóc.
Ngay sau đó chuẩn bị đi lên tầng, Ninh Vũ Phi nói: “Bà Ngô, phiền bà nấu cho cháu một bát canh giải rượu.”
“Được!”
Trong phòng, Ninh Vũ Phi nhẹ nhàng đặt Trầm Mặc Như lên giường, nói: “Chị Mặc Như, chị nghỉ ngơi trước đi.”
Vừa mới xoay người, Ninh Vũ Phi bị Trầm Mặc Như kéo lại.
“Chị Mặc Như, chị muốn làm gì thế?” Ninh Vũ Phi hỏi.
“Đây chính là chỗ ở của em sao.”
“Đúng vậy, sao thế?”
Trầm Mặc Như nhìn cách bài trí xung quanh, hỏi tiếp: “Đây là phòng của em sao?”
“Không phải!”
Nghe vậy, Trầm Mặc Như đứng dậy ôm Ninh Vũ Phi, mỉm cười nói: “Tiểu Phi, lần này em chạy không thoát đâu.”
“Hả....Ý gì?” Trong lòng Ninh Vũ Phi lộp bộp rơi một tiếng.
“Còn có thể thế nào nữa, chị đã tìm em rất lâu rồi.”
Trầm Mặc Như nói xong cũng đưa môi đến gần mặt của Ninh Vũ Phi, thơm một cái.
Lúc này, trong lòng Ninh Vũ Phi muốn sụp đổ, bản thân muốn giữ sự trong sạch mà khó, không được, mình phải nhẫn nhịn.
“Chị Mặc Như, chị thật sự uống nhiều quá rồi, em giúp chị đắp chăn đi ngủ nhé?” Ninh Vũ Phi nói.
“Nghĩ hay thế, em bây giờ tán đổ luôn cả hoa khôi rồi, chị phải tranh thủ ngủ với em trước mấy con hồ ly tinh kia.”
Trầm Mặc Như không cho Ninh Vũ Phi cơ hội cự tuyệt.
Vào lúc Ninh Vũ Phi đang không biết phải làm sao thì bà Ngô vừa vặn không khéo bê canh giải rượu đến.
Trùng hợp lại trông thấy cảnh Ninh Vũ Phi bị đẩy ngã trên giường, vội vàng đóng cửa đi ra ngoài.
“Tiểu Phi, đêm nay em không chạy thoát được đâu, em biết mấy năm nay chị tìm em khổ cực thế nào không?” Trầm Mặc Như nói.
“Kỳ thật em rời đi cũng là vì bất đắc dĩ, chị Mặc Như, đừng, chị uống say rồi, mau nghỉ ngơi thôi.”
Ninh Vũ Phi đau khổ nài nỉ, nhưng vẫn không ngăn được Trầm Mặc Như quấy rầy đòi hỏi.
Đúng lúc này, điện thoại di động trong tay Ninh Vũ Phi đột nhiên vang lên.
Cuối cùng, kéo bản thân trở về thực tại, Ninh Vũ Phi nhanh chóng cầm điện thoại nhìn một chút, nói: “Chị Mặc Như, sư tỷ của em gọi đến.”
Trầm Mặc Như nghiêng người rút điện thoại di động của mình ra xem, buông tha cho Ninh Vũ Phi.
Thấy thế, Ninh Vũ Phi nhanh chóng nghe điện thoại, cười nói: “Sư tỷ, có chuyện gì vậy?”
“Tiểu Phi, có phải em ở bên đó đang gặp rắc rối đúng không?” Liễu Việt Yến trực tiếp hỏi.
“Một chút chuyện nhỏ mà thôi, em đã xử lý ổn rồi, không sao cả.”
“Tối nay chị đã phái tiểu Nguyệt đi, sẽ có thể ngày mai là đến thành phố Ngọc Trai, chờ mấy ngày nữa chị sẽ đến thăm em, rồi đưa em đi chơi vài ngày.”
“Vâng vâng, không còn chuyện gì nữa thì em cúp máy nhé?” Ninh Vũ Phi tim đập nhanh hơn, đều do yêu tinh Trầm Mặc Như làm loạn.
“Đợi đã, có phải em bị ốm rồi hay không, sao hơi thở lại gấp gáp thế?” Liễu Việt Yến hỏi.
Ninh Vũ Phi vội vàng giải thích: “Không phải đâu sư tỷ, em đang gập bụng, lát nữa tắm rửa rồi đi ngủ.”
“Vậy được rồi, cần gì thì cứ nói với chị, nếu chị biết em giấu chị, em liền xong đời.”
Ninh Vũ Phi xấu hổ, liên tục nói: “Vâng vâng.”