"Ai... ai dám đánh lén tôi?" Kim Hoàng Anh đưa mắt nhìn bốn phía, cảm giác đau rát trên mặt khiến anh ta biết mình vừa bị đánh.
Thế nhưng rõ ràng là vừa rồi Ninh Vũ Phi không hề nhúc nhích cho nên Ninh Vũ Phi chắc chắn không phải là người đánh anh ta.
Mọi người trố mắt nhìn nhau, bọn họ cũng không thấy rõ rốt cuộc Ninh Vũ Phi có ra tay hay không, bởi vì mọi chuyện xảy ra quá nhanh.
"A."
Ánh mắt Kim Hoàng Anh khi nhìn Ninh Vũ Phi trở nên đần độn, anh ta tức giận nhanh chóng xông tới định đá gãy xương đùi của Ninh Vũ Phi.
Ầm.
Ở trước mắt mọi người, Ninh Vũ Phi đứng im không nhúc nhích, thế nhưng Kim Hoàng Anh lại ngã xuống đất, đưa tay che sống mũi của mình lăn qua lộn lại, đau tới mức muốn chết đi sống lại.
"Chuyện này..."
Cả người Kim Hoàng Anh trở nên mê mang.
Chẳng lẽ ở đây có quỷ sao?
Tại sao Ninh Vũ Phi không hề nhúc nhích thế nhưng đại ca của mình lại liên tục bị đánh ngã xuống đất?
"Có quỷ." Một tên đàn em lên tiếng nhắc nhở.
"Có quỷ cái đầu mày đấy."
Kim Hoàng Anh đứng lên, mũi anh ta đều là máu, tức giận lên tiếng: "Tên nhóc, có phải mày làm không?"
"Là tôi làm đấy, thế nhưng anh lại không nhìn thấy rõ vậy để tôi làm chậm lại một chút." Ninh Vũ Phi nhún vai, dáng vẻ sao cũng được.
"Được. Hôm nay tao sẽ phế bỏ mày luôn."
Kim Hoàng Anh không sợ chết nhanh chóng xông tới.
Lần này Ninh Vũ Phi thả chậm tốc độ, một cái tát vang dội rơi xuống trên mặt của Kim Hoàng Anh.
Mặc dù anh chưa dùng hết toàn bộ công lực thế nhưng Kim Hoàng Anh vẫn không thể ngăn cản được.
Bốp.
Chỉ với một cái tát mà đã khiến đối phương không thể tìm ra được phương hướng, choáng váng chuyển hướng, suýt nữa đã té xuống đất hôn mê bất tỉnh.
Sắc mặt của những người của câu lạc bộ Taekwondo trông như ăn phải một con chuột chết vậy, nhìn đội trưởng của mình bị đánh không còn ra hình dáng gì nữa.
Đồ đệ của Tiêu Úc Tâm đã mạnh như thế, vậy thì chắc chắn Tiêu Úc Tâm sẽ lợi hại hơn rất nhiều, nếu không thì sao có thể đào tạo ra một người học trò lợi hại tới như thế này.
"Ơ... đẹp."
"Khốn kiếp, mấy tên heo ngu ngốc nước Đại Xuân các người."
Lời này vừa dứt đã khiến tất cả mọi người cảm thấy tức giận, Ninh Vũ Phi bước một bước dài đi tới, bàn tay không ngừng tát vào mặt Kim Hoàng Anh.
Bốp bốp bốp.
Kim Hoàng Anh liên tục lùi về sau mấy bước, miệng anh ta đầy máu, bên dưới mũi anh ta sưng to như đầu heo vậy.
"Nói cho anh biết, trước khi nói chuyện gì thì nên suy nghĩ một chút đi." Ninh Vũ Phi lên tiếng cảnh cáo.
Bốp.
Cái tát cuối cùng của anh nhanh chóng khiến toàn bộ răng của Kim Hoàng Anh đều gãy hết, từng cái từng cái rơi xuống đất.
Ninh Vũ Phi đưa mắt nhìn những người còn lại, những người này bị dọa sợ liên tiếp lùi về sau, bởi vì thủ đoạn của Ninh Vũ Phi quá độc ác, có thể đánh một người bình thường biến thành một con heo, răng cũng không còn một cái nào.
Kim Hoàng Anh lảo đảo đứng dậy, ánh mắt anh ta lúc này đã híp lại chỉ còn một đường thẳng, cả khuôn mặt giống như vừa bị ong vò vẽ đốt vậy.
"Chạy, chạy, mau chạy thôi."
"Chờ một chút." Tiêu Úc Tâm đứng dậy.
Các thành viên của câu lạc bộ Taekwondo đứng lại, chẳng lẽ bây giờ không cho phép bọn họ rời khỏi đây luôn sao?
"Các người thua rồi thì muốn bỏ đi như thế sao? Các người khi dễ chúng tôi quá rồi đấy, cũng nên nói một lời xin lỗi chứ nhỉ?" Tiêu Úc Tâm không vui nói.
"Các người đừng có bắt nạt người quá đáng." Đàn em của Kim Hoàng Anh đáp lại.
"Rốt cuộc là ai bắt nạt ai đây? Chuẩn bị đóng cửa lại."
Thế nhưng Tiêu Úc Tâm sẽ không dễ dàng bỏ qua cho đối phương như thế, nếu không thì chắc chắn lần sau họ sẽ lại tới đây gây phiền phức.
Thấy tình hình không ổn, Kim Hoàng Anh giơ chân đá tên đàn em của mình bắt anh ta xin lỗi, bởi vì bây giờ anh ta đã không nói được nữa rồi.