Ninh Vũ Phi gật đầu và nói: “Đúng vậy, chúng ta cũng lâu rồi không gặp, không biết cậu ăn có no, ngủ có ngon hay không và đã có bạn trai chưa?”
Lời nói này khiến Tô Điềm trợn trắng mắt nhìn Ninh Vũ Phi: “Tôi ăn rất no, cảm ơn đã quan tâm.”
“Vậy thì tốt rồi, gần đây không bận chứ, bên trong có vẻ khá náo nhiệt nhỉ?” Ninh Vũ Phi liếc nhìn vào bên trong Nhà hàng Tụ Tiên.
“Cũng không bận lắm, không biết đã xảy ra chuyện gì mà dạo gần đây chị Mai Dung cũng không đến, đã đổi một người quản lý khác rồi.” Tô Điềm bất lực nói.
Ninh Vũ Phi biết người tên Trương Mai Dung này, chính là quản lý phụ trách sổ sách của Nhà hàng Tụ Tiên trước đây, và cũng chính là một trong những nhân viên đắc lực mà Vân Liên tin tưởng, Nhà hàng Tụ Tiên này được giao cho cô ta quản lý.
Ninh Vũ Phi nhớ Trương Mai Dung rất đẹp, rất giỏi giang và giàu kinh nghiệm, cũng rất hòa đồng, nhưng không hiểu sao cô ta lại bị Vân Liên chuyển đi.
Ninh Vũ Phi hỏi: “Lẽ nào cậu cũng không biết sao?”
“Thực sự không biết, sau khi người quản lý mới đến thì sự đãi ngộ của chúng tôi cũng đã thay đổi, huỷ hết toàn bộ phúc lợi, tiền lương cũng bị giảm đi một nửa, mọi người đều rất bất mãn, thời gian làm việc hiện nay là cả một ngày, ôi.” Tô Điềm thở dài.
Điều này khiến cho Ninh Vũ Phi rất bất ngờ, tại sao Vân Liên lại đột nhiên thay đổi chế độ phúc lợi của Nhà hàng Tụ Tiên chứ, hay là Thiên Hội phải giao đấu với thế lực thù địch nào đó nên chi tiêu khá lớn?
Nhưng suy nghĩ như vậy cũng không đúng, Ninh Vũ Phi ít nhiều cũng hiểu Vân Liên, cô ấy sẽ không đối xử tệ bạc với cấp dưới hoặc là nhân viên.
Vào lúc Ninh Vũ Phi cảm thấy thắc mắc thì có một nam nhân viên phục vụ trạc tuổi anh bước ra và không ngừng lau nước mắt, bộ đồng phục trên người cũng bị xé nát, trên khuôn mặt còn có vết thâm tím do bị đấm.
Tô Điềm bước qua đấy: “Hiểu Phong, cậu làm sao vậy, đây là bị đánh sao?”
“Không sao cả!”
Lúc này, có âm thanh từ hành lang bên trong truyền ra, hai tên côn đồ xăm trổ khoác vai nhau bước ra, theo sau còn có vài cô gái trẻ.
Theo lý thì loại người này không có tư cách đến Nhà hàng Tụ Tiên dùng bữa, nhưng chuyện ở trước mắt là sao vậy.
Trong đó có một tên tóc vàng nhìn thấy Trương Hiểu Phong bèn đi tới và túm lấy, quát lớn: “Tên nhóc, lần sau cẩn thận đấy, bố mày đến dùng bữa thì chính là khách hàng, và khách hàng chính là thượng đế, thượng đế thích làm gì thì làm, phụt!”
Sau khi nói xong thì khạc một bãi đờm xuống đất, những tên côn đồ ở phía sau thì trực tiếp giễu cợt.
“Không dám nữa, không dám nữa.” Trương Hiểu Phong vô cùng sợ hãi.
“Như vậy thì đúng rồi.” Khi tên côn đồ tóc vàng nhìn thấy Tô Điềm thì lập tức cười và nói: “Hoá ra ở đây còn có một nữ nhân viên phục vụ xinh đẹp à, có muốn theo anh đây ra ngoài chơi không này?”
Cả mồm răng vàng khè đó, nói chuyện ra đều là mùi hôi thối khiến người ta buồn nôn, quả thực nó còn hơn cả đống phân trong hố xí chứ chả thua kém gì.
Ninh Vũ Phi nói: “Này, bọn kia, cậu ta đã làm gì mà bọn mày đánh cậu ta như vậy?”
Những tên côn đồ nhìn sang Ninh Vũ Phi, tên tóc vàng nhếch miệng nói: “Thằng nhãi kia, là mày đang nói chuyện với ông đây sao?”
Tên tóc vàng vừa nói vừa đẩy Ninh Vũ Phi một cái, sau đó thì dùng ngón tay cái chỉ vào mình: “Ông mày chính là thượng đế ở đây, khạc đờm ở đây thì sao nào, đừng nói là khạc đờm, tao bắt tụi mày ăn thì tụi mày cũng…”
Ầm!
Tên tóc vàng vẫn chưa nói hết lời thì Ninh Vũ Phi tung một cú đá lên và đá vào bụng của tên tóc vàng.
Tên tóc vàng hai chân quỳ xuống đất, ôm chặt lấy cái bụng của mình, há miệng ra và nôn hết những gì đã ăn trong tối nay.
“Oẹ…”
Thực sự giống như một con chó chết trúng độc đang nôn mửa vậy.
Tên côn đồ còn lại thì nhanh chóng rút con dao bướm của mình ra, vung vẩy vút vút.
Ninh Vũ Phi đưa tay ra và nắm lấy cổ tay của tên đó, chỉ khẽ dùng sức thì tên côn đồ đã hai chân quỳ gối xuống đất và hét lớn: “Anh hai, xin tha mạng, anh hai…”
Thấy vậy, những cô gái trẻ tuổi đó liền bỏ chạy, họ vốn đến đây ăn chùa uống chùa, không muốn bị người ta đánh.