Nghe xong những lời này, Ninh Vũ Phi chỉ có thể nói Lý Thanh Vân quá tàn nhẫn, anh biết mọi người đều là người làm nghề y, trong nhà lại có mối quan hệ tương đối tốt, nếu chỉ cần phong sát Phương Tình các cô ấy thật sự không còn cách nào làm trong ngành y được nữa.
Nếu không thể tiếp tục làm nghề y, vậy chỉ có thể tìm việc mới, tất cả đều bắt đầu từ số 0, bắt đầu lại cuộc sống nghèo khó.
“Phó viện trưởng Lý, cô ấy là con của ông ông cũng tự hiểu rõ con gái mình, chuyện này ông thấy thế nào?” Viện trưởng Triệu hỏi.
Phó viện trưởng Lý ngồi xuống, châm một điếu thuốc, mỉm cười nói: “Lão Triệu, con gái của tôi tôi đương nhiên là hiểu rõ, nhưng mọi chuyện đều có một con đường sống không phải sao? Hà tất phải tuyệt tình như vậy chứ?”
Tên cáo già ngoài mặt cười nhưng bên trong không cười, đây là đang tạo áp lực cho viện trưởng Triệu, viện trưởng Triệu phía sau không có người chống lưng, luôn luôn nể tình.
Nhưng lúc này đây ông ấy hoàn toàn nghĩ sai rồi, viện trưởng Triệu nói: “Ông lúc này đây lại bênh vực cũng vô dụng, chuyện đã đến nước này, vậy chúng ta mở một cuộc họp, thông qua bỏ phiếu để quyết định chuyện của con gái ông.”
Sắc mặt của phó viện trưởng khó coi, người nhà bọn họ ở bệnh viện này không chịu chấp nhận, vẫn rất nhiều người có ý kiến phản đối.
Một khi bỏ phiếu thì con gái mình chắc chắn sẽ bị sa thải.
Viện trưởng Triệu thông báo cho những lãnh đạo cũ của bệnh ở bệnh viện, nhưng có những cống hiến lớn thì bọn họ cũng được có quyền lên tiếng.
Bởi vì từng đảm nhiệm viện trưởng hoặc là phó viện trưởng của bệnh viện này.
Phó viện trưởng Lý không chút hoang mang, để trợ lý đi ra ngoài một chuyến.
Thời gian dần dần trôi qua, một số người đã đến, cũng có một số người có số tuổi xấp xỉ tuổi của viện trưởng Triệu.
Mấy chục người lục tục đi vào, đều là cực viện trưởng hoặc là cựu phó viện trưởng, là những người đã có cống hiến cho bệnh viện này.
Vừa tròn mười lăm người, viện trưởng Triệu nói: “Các vị tiền bối vất vả rồi, tôi và phó viện trưởng Lý có ý kiến bất đồng, cho nên mời các vị tiền bối làm chứng...”
Sau đó nói ra chuyện của Lý Thanh Vân, hơn nữa trong lúc các vị tiền bối đang ngồi chờ, viện trưởng Triệu đem hòm ý kiến với những lá phiếu chưa kịp chuẩn bị xong bảo người lấy ra.
Trong đó 10 phong thư thì có 9 phong thư là khiếu nại Lý Thanh Vân, nếu một bác sĩ bình thường bị nhận hai lá thư khiếu nại để điều tra thì sẽ bị xử lí tạm thời cách chức.
Mọi người nhìn thấy một đống thư khiếu nại Lý Thanh Vân, dày như một viên gạch, nói ít thì cũng có khoảng 30, 40 phong thư, đây chỉ là trong ba ngày mà thôi.
“Đây đều là thư khiếu nại Lý Thanh Vân, mọi người nhìn xem?” Viện trưởng Triệu nói.
“Ha ha, đây lại có thể nói lên cái gì? Có người ác ý muốn khiếu nại thì sao, vậy không phải oan uổng cho con gái của tôi rồi sao.” Phó viện trưởng Lý nói.
Ninh Vũ Phi mở miệng: “Đi vào nơi này chữa bệnh đều là những người nghèo khổ, bọn họ mỗi ngày đều rất bận, ai sẽ có thời gian rảnh mỗi ngày đi viết thư khiếu nại?”
Chỉ sợ là một người còn viết hai phong, hoặc là ba phong thư, nhưng mà này số lượng này quá nhiều, đủ để sa thải Lý Thanh Vân rất nhiều lần.
Phó viện trưởng Lý nhìn Ninh Vũ Phi liếc mắt một cái, cảnh cáo Ninh Vũ Phi đừng có nhiều chuyện, đối với anh không có chỗ tốt.
Truyện đề cử: Tình Cảm Chân Thành
“Còn đây là danh sách nhận khám, không tra không biết, đều là giả, mười người bệnh đuổi đi chín người, còn lại một người vừa về đến nhà đã chết.” Viện trưởng Triệu nói.
Xôn xao...
Những người ở dưới bắt đầu bàn luận, chuyện này cực kì nghiêm trọng, không thể không hoài nghi Lý Thanh Vân có thật sự là đã từng học y hay không, nếu có học y vậy thì có đủ tư cách đế đứng vào vị trí bác sĩ hay không?
Thời đại bây giờ có tiền thì có thể làm giả rất nhiều thứ, đừng nói chỉ là cái bằng bác sĩ này.