“Học sinh Ninh Vũ Phi, bây giờ phải trông cậy cả vào cậu rồi.” Huấn luyện viên Tằng nói.
“Ừ, tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Ở đầu hiệp đấu cuối cùng, các cầu thủ hai bên vào sân, rõ ràng bọn họ đang để mắt tới Ninh Vũ Phi.
Trần Thành Hạo nhìn thấy ánh mắt của đối phương, khe khẽ nói với Ninh Vũ Phi: “Vũ Phi, cậu phải cẩn thận đấy, bọn họ muốn nhắm vào cậu.”
“Không sao, tôi còn lâu mới sợ bọn họ.”
Sau khi Ninh Vũ Phi nhận bóng, cầu thủ đối phương ngay lập tức nhìn chằm chằm vào Ninh Vũ Phi, nhưng lại là một người tiền đạo.
Thân hình cao hai mét rất vạm vỡ, khiến cho Ninh Vũ Phi không thể đột phá bằng một tay.
Đầu tiên, bóng được đẩy từng bước qua đường giữa sân, đối phương không để cho Ninh Vũ Phi làm bất cứ công đoạn chuẩn bị gì từ ném bóng vào rổ hoặc là tấn công, ngay cả đội hình phòng ngự phía sau cũng được chuẩn bị cho Ninh Vũ Phi.
Ninh Vũ Phi không cố chấp dứt khoát truyền bóng cho Chu Thịnh, sau đó mới yêu cầu anh ta truyền lại bóng cho mình.
Nhảy lên để ném bóng vào rổ, người bắn ra, quả bóng rổ biến thành một hình parabol tuyệt đẹp, chính giữa vành tròn của lưới bóng rổ.
Huấn luyện viên đối phương lo lắng nói: “Áp qua, áp qua, không cho anh ta bất kỳ cơ hội nào để ném bóng vào rổ.”
“Vâng!”
Cả hai bên đều chơi ngang ngửa nhau, chỉ cần Ninh Vũ Phi có cơ hội thì ngay lập tức sẽ ném bóng vào rồi, còn nếu không có cơ hội, thì để Trần Thành Hạo và những người khác cố gắng ghi bàn.
Chơi bóng rổ không được chơi một mình. Ninh Vũ Phi luôn ghi nhớ điều này, vì vậy anh sẽ truyền nó cho những người chơi khác nữa.
Ninh Vũ Phi tiếp tục tạo cơ hội để mọi người phát huy hết lợi thế của mình.
Tuy nhiên, để tránh bị trọng tài thổi còi, cầu thủ tấn công bên trường Đại học thành phố Nam Hải chỉ có thể mạnh tay, nếu không đảm bảo hành vi phạm lỗi của mình sẽ bị trọng tài bắt được sơ hở.
Nhưng tiếng còi vẫn vang lên, Chu Thịnh đã đẩy người, phạm quy.
“Tôi thật sự hết chỗ nói rồi.” Chu Thịnh có chút bất lực.
Anh ta đã phạm lỗi bốn lần và sẽ rời sân thêm một lần nữa, nhưng vị trí của anh ta khá quan trọng, không thể thay người chỉ có thể tiếp tục thi đấu.
Ở phút thứ ba, Trần Thành Hạo trực tiếp bị tấn công vì nói quá nhiều.
“Chết tiệt!” Trần Thành Hạo không nhịn được nên mở miệng nói tục.
Sau khi nghe điều này, trọng tài chính không có bất kỳ sự cân nhắc liền cho ngay một thẻ trục xuất ra khỏi trận đấu.
Trần Thành Hạo vừa rồi cũng chỉ là nói thầm thôi, chưa hề mắng chửi người đã bị thổi còi, lời nói công kích nên bị phạt một lần ném.
Trần Thành Hạo đương nhiên không hài lòng mà quát: “Rõ ràng là người bên kia mưu mô không sạch sẽ, tôi nói nhỏ có vài câu thì làm sao chứ?”
“Trần Thành Hạo, cậu ra ngoài trước đi.”
Cho dù huấn luyện viên cũng rất không hài lòng nhưng theo như tính toán của trọng tài chỉ còn cách trục xuất Trần Thành Hạo ra khỏi trận đấu.
Khi trận đấu tiếp tục, mọi người đều càng thêm ý thức rằng vị trọng tài này thực sự không phải là một người tốt, nhất định phải cẩn thận, nói không chừng đều sẽ bị trừng phạt vì phát ngôn.
Đỗ Đức Mạnh vào sân thay cho Trần Thành Hạo.
Trận đấu trở nên căng thẳng hơn, đôi bên đoạt bóng càng lúc càng thêm hỗn loạn, nhưng dù vi phạm thế nào, miễn khán giả không nhìn thấy thì tất cả đó đều là lỗi của Đại học Long Diệu.
Đại học thành phố Nam Hải cũng biết rằng trọng tài đang thiên vị cho phía họ, thậm chí còn không kiêng nể gì cả.
Vì để thắng các cầu thủ bên phía đại học thành phố Nam Hải nên bên kia không ngừng khiêu khích với bọn Ninh Vũ Phi và các tuyển thủ khác đến từ trường Đại học thành phố Nam Hải, Chu Thịnh không thể không nói: “Trọng tài, anh ta đang nói tục kìa, sao không thổi còi đi?”
Trọng tài trực tiếp phớt lờ đi, tất cả mọi người ở trường đại học Long Diệu đều kìm nén lại sự tức giận của mình.
Tận dụng cơ hội cuối cùng để nghỉ ngơi, Ninh Vũ Phi nói: “Mọi người đừng than phiền, vô dụng thôi, chỉ cần đánh thắng trận này, sau đó sẽ khởi tố trọng tài.”
Cho dù nói như vậy, nhưng bản thân Ninh Vũ Phi cũng biết rất rõ dù có khởi tố thành công, thì cùng lắm trọng tài cũng chỉ bị khai trừ, trọng tài vẫn có một số tiền lớn để rời đi ông ta vẫn có thể sống một cuộc đời suôn sẻ.