“Cút!”
Anh hất tay vứt cái tay đối phương qua một bên, hăm dọa nói: “Vứt ngay điếu thuốc cho tao, có chút đạo đức đi!”
Ông chủ nhỏ kia rất phẫn nộ, nhưng cũng biết hình như mình không phải là đối thủ của người này, nên không dám làm gì nữa.
Bốn mươi phút sau, tài xế đến sân bay thả người trước.
Ninh Vũ Phi không thể hiểu nổi nói: “Bác tài, sao chú lại đến sân bay trước hả, biệt thự Ngự Giang càng gần hơn mà?”
“Cậu ta trả tiền trước, nên đương nhiên phải chở tới chỗ cậu ta trước rồi.” Bác tài xế nói xong câu này liền bắt đầu quay đầu xe.
Dù sao bây giờ mình cũng phải quay về nên Ninh Vũ Phi liền lười không thèm nói gì nữa, cứ coi như đi dạo vậy.
Ba mươi phút sau, về đến biệt thự, bác tài nhìn máy tính tiền trên xe một cái, nói: “Chín trăm.”
“Chín trăm?”
Ninh Vũ Phi liếc máy tính tiền một cái, đúng thật là chín trăm, nhưng chín trăm này là tính luôn cả tiền xe đi đến sân bay rồi, từ biệt thự nhà họ Giang tới đây bình thường cũng chẳng tới một trăm rưỡi nữa là.
Đến sân bay trước rồi mới quay về đây, lãng phí nhiều thời gian của mình như vậy, bây giờ còn bắt mình thanh toán toàn bộ lộ phí.
“Đúng vậy, chín trăm ngàn, đưa tiền, xuống xe mau đi.” Tài xế trực tiếp duỗi tay về phía Ninh Vũ Phi.
Thấy dáng vẻ Ninh Vũ Phi như không muốn trả tiền, tài xế kia liền chỉ vào anh nói: “Nhóc, cậu không định đưa tiền đúng không?”
“Số tiền phải trả thì tôi đương nhiên sẽ trả, số dư ra mà tính lên đầu tôi thì không được!” Ninh Vũ Phi nói.
“Nhóc, vậy thì cậu đừng hòng xuống xe nữa.”
“Không sao cả, tôi gọi điện thoại cho công ty taxi hỏi thử xem, xem thử công ty ông có cho phép những hành vi như thế này không.”
Vừa nghe Ninh Vũ Phi nói muốn gọi điện thoại tố cáo, tài xế liền trực tiếp xuống xe, từ bên dưới vị trí ghế lái cầm ra một cây xà beng, chuẩn bị lôi Ninh Vũ Phi ra khỏi xe.
Rầm!
Vừa mở cửa, Ninh Vũ Phi duỗi chân liền đá cho tên tài xế kia một cái, trực tiếp đá cho tài xế lăn một vòng trên mặt đất.
“Mày muốn ăn đập đúng không?” Tên tài xế bò dậy hung hăng đánh tới.
Nhưng Ninh Vũ Phi chỉ cần nhẹ nhàng nhấc lên một cái, cây xà beng liền đập mạnh lên đỉnh xe, khiến chiếc xe trực tiếp bị lõm vào một khối.
Bốp!
Đối với loại tài xế ăn cướp thế này, Ninh Vũ Phi liền ra tay không chút thương tiếc, anh nhấc tay lên vung ra một cái tát.
Đầu óc tài xế liền bắt đầu kêu lên ong ong vù vù, bên má phải đau rát, lần này hắn ta gặp phải người tàn nhẫn rồi, vốn tưởng rằng loại trai trẻ thế này có thể cho mình kiếm được một khoảng lớn.
“Nhóc, mày đợi đó.”
Tên tài xế kia thấy bản thân đánh không lại liền chạy, Ninh Vũ Phi nhấc chân đạp mạnh lên xe taxi.
Rầm!
Một cái đạp này thật đúng là đỉnh, ngay cả cửa chỗ ghế lái cũng đều bị lõm vào bên trong.
“Bây giờ xe taxi của mấy người cũng ngon quá nhỉ, bắt đầu làm cướp rồi hả?” Ninh Vũ Phi nói.
“Mày phá hủy xe taxi, mày nhất định phải bồi thường.”
Nghe thấy lời này Ninh Vũ Phi liền cười lên, anh lại tiếp tục đi xung quanh xe taxi, đạp thêm cho nó mấy đạp, trong phút chốc, cả chiếc xe taxi liền cứ như một đống giấy dán, lồi lõm nát bét.
“Mày cứ đi kiện tao đi, tao sống ở biệt thự số hai!” Ninh Vũ Phi nói.
Tài xế xe lúc này đã sợ tới mức nuốt một ngụm nước bọt, hắn ta nào dám kiện chứ, tự mình làm chuyện trái lại với quy định, không chỉ muốn bồi thường còn muốn chịu trách nhiệm, hắn ta căn bản bồi thường không nổi.
“Cút!”
Ninh Vũ Phi chỉ hét lên một chữ như vậy thôi mà tên tài xế kia cũng đã bị dọa cho nhũn chân, xém chút nữa liền đái trong quần.