Mục lục
Y vương vạn dặm truy thê - Ninh Vũ Phi (Truyện full tác giả Thi Thi)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ninh Vũ Phi đánh tên nghi phạm ngất xỉu rồi nói: "Có thể nhốt anh ta lại rồi, cứ để anh ta ngủ đi."

“Ninh Vũ Phi, ngoài cái tên Hắc Tử này ra còn có tin tức gì nữa không?" Lăng Bảo Châu hỏi.

"Chưa có, đám người này quá cảnh giác. Anh ta chỉ nói người liên hệ với anh ta có hình xăm rồng đen trên cánh tay trái, ngoài ra không còn gì cả."

"Thông tin này không mấy giá trị." Lăng Bảo Châu cau mày.


"Cũng không phải không có giá trị, có thể tìm được hay không còn phụ thuộc vào tiến triển tiếp theo."

Một vài người rời khỏi phòng thẩm vấn, Ninh Vũ Phi đi ra ngoài tìm một nơi không có người để gọi điện thoại, muốn Vân Liên cho người tra cứu tin tức về Hắc Tử. Mặc dù luật sư Hà không chết nhưng anh ta bị mất một cánh tay, có lẽ là anh ta muốn xử lý.

Đúng lúc này, Lăng Bảo Châu đi tới chỗ của Ninh Vũ Phi đang đứng, nghe được câu nói vừa rồi của Ninh Vũ Phi: “Được rồi, chị Liên, lần sau tôi sẽ mang cho chị một ít thuốc bổ để làm đẹp."

Lăng Bảo Châu cau mày, đoán được chừng 90% rồi nói: "Ninh Vũ Phi, cậu muốn cho người của mình điều tra hay sao?"

Chị của Ninh Vũ Phi là một người khá quyền lực, người đó Lăng Bảo Châu cũng quen. Cho nên cô mới kết luận rằng Ninh Vũ Phi đang bí mật điều tra vụ án.

"Chị Bảo Châu, tại sao chị đi mà không có tiếng động nào hết vậy?" Ninh Vũ Phi hỏi.

"Là do tôi bước đi không có tiếng động hay là do cậu không có chút cảm giác nào?” Lăng Bảo Châu lập tức túm chặt Ninh Vũ Phi nói: "Vụ này cảnh sát trưởng đã giao cho tôi, vậy tốt hơn hết cậu không nên xen vào.”

"Chị Bảo Châu, thành thật mà nói, quy trình và phương pháp điều tra của chị không thể áp dụng cho mọi trường hợp, vì vậy tốt hơn là nên đổi sang phương pháp khác."

Lăng Bảo Châu nắm lấy cổ áo của Ninh Vũ Phi một lần nữa, hai khuôn mặt gần nhau, nói: “Có phải ý của cậu là khả năng xử lý vụ án của cảnh sát chúng tôi không tốt không?"

"Đừng đừng, tôi thật sự không có ý đó, đó là lời của cảnh sát trưởng Dương, những cách đặc biệt được sử dụng trong những tình huống khác thường, nhưng tôi đảm bảo rằng chúng hoàn toàn nằm trong phạm vi của luật pháp.” Ninh Vũ Phi giơ ba ngón tay lên trời.

"Hừm, cậu có thể nhờ chị của cậu dùng mối quan hệ để điều tra, nhưng tôi phải ở bên cậu để biết chắc là cậu không mắc sai lầm." Lăng Bảo Châu nói tiếp: "Cậu không được rời khỏi tầm mắt của tôi nửa bước trước khi vụ án này được giải quyết."

Nghe vậy, Ninh Vũ Phi ngượng ngùng gãi gãi đầu: "Vậy khi tôi tắm hoặc khi chị tắm, chúng ta vẫn phải ở gần nhau để giám sát hay sao?"

Bốp!

Lăng Bảo Châu đáp lại Ninh Bảo Châu bằng một cú đấm, rồi tức giận bước vào văn phòng.

Bất lực, Ninh Vũ Phi đành phải tiếp tục báo cáo khám nghiệm tử thi, thành thật mà nói, đối phó với người chết thật sự rất xui xẻo.

Nhưng may mắn thay, đây là một đồn cảnh sát, nói theo cách nói của phong thủy thì một nơi giống như đồn cảnh sát là nơi hội tụ linh khí uy nghiêm, có thể trấn áp mọi vận xui.

Cuối cùng, Ninh Vũ Phi lấy các xác chết trong nhiều túi rồi bày ra, mặc dù nó không còn nguyên vẹn nhưng cũng không có cách nào khác, phần còn lại có lẽ đã bị cá ăn và biến thành chả cá.

Sau khi kiểm tra, quả nhiên là ba người và một trong những cánh tay thuộc về luật sư Hà.

Sau một ngày bận rộn, Ninh Vũ Phi đã đưa Lăng Bảo Châu đi ăn cơm, sau đó quay trở lại văn phòng chơi game một cách nhàm chán, còn Lăng Bảo Châu thì đang phân công nhiệm vụ.

Lúc hai người trở về biệt thự thì đã rất muộn, nhưng Ninh Vũ Phi còn phải thuyết phục Lăng Bảo Châu về nghỉ ngơi.

Khi Ninh Vũ Phi vừa tắm xong, chuẩn bị đánh một giấc ngon lành, anh phát hiện một người đang nằm trên chiếc ghế dài bên cạnh giường, đó chính là Lăng Bảo Châu.

"Chị Bảo Châu, chị không cần phải làm như vậy đâu, nếu có tin tức gì mới tôi sẽ nói cho chị biết ngay lập tức.”

Lăng Bảo Châu mặc quần áo nghiêm chỉnh nói: "Tôi rất khó để có thể tin tưởng cậu, lỡ đâu cậu mở cửa sổ đi ra ngoài thì sao?”


"Chuyện này..."


"Đừng nói lung tung nữa, mau đi ngủ đi, cậu ngủ trên giường còn tôi ngủ trên sô pha, không ai quấy rầy ai." Lăng Bảo Châu nói.


Ninh Vũ Phi nhún vai, lập tức ngủ thiếp đi trên giường, Lăng Bảo Châu cũng đã chuẩn bị đi ngủ, hôm nay cô thật sự rất mệt mỏi, tay cũng rất đau.


Sáng hôm sau, Lăng Bảo Châu tỉnh dậy thấy mình đang ngủ trên giường, cô ta không thể tin được, cô ta nhìn sang bên phải, may mắn thay Ninh Vũ Phi không có ở đó, nhưng tại sao cô ta lại nằm trên giường của Ninh Vũ Phi chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK