Lăng Bảo Châu chỉ có thể rời đi, đi vào phòng quan sát bên cạnh, phòng quan sát này có thể trực tiếp nhìn thấy mọi thứ trong phòng thẩm vấn, bao gồm cả âm thanh, nhưng bên đó không có cách nào nghe thấy hoặc nhìn thấy ở đây.
“Thật sự không còn cách nào khác, đối phương không chịu khai báo.” Lăng Bảo Châu tức giận nói.
“Việc này quả thực có chút phiền phức, nhưng tôi có cách có thể thử xem.” Ninh Vũ Phi nói.
“Là cách gì?”
“Thôi miên, khám phá suy nghĩ của anh ta.”
Lăng Bảo Châu hỏi: “Như vậy có được không?”
“Nếu làm được thì đây là manh mối duy nhất chúng ta có thể có được, không thể để bọn họ ăn ngon ngủ tốt rồi giao cho cảnh sát quốc tế được, bọn họ đã làm hại không ít người của nước chúng ta.”
Cảnh sát trưởng Dương đứng lên rồi nói: “Sử dụng cách đặc biệt trong những thời điểm bất thường, tôi đã chấp thuận phương pháp này.”
“Được, vậy cậu có cần gì không?”
“Không cần gì cả, chỉ cần bút của chị là được rồi.” Ninh Vũ Phi nói: “Chị Bảo Châu, chị đang nghĩ gì vậy, chị nghĩ tôi sẽ làm gì anh ta sao?”
“Cậu...” Lăng Bảo Châu ôm trán, cảm thấy bất lực.
Cô cùng Ninh Vũ Phi đi vào, Lăng Bảo Châu nói: “Ấn anh ta xuống.”
Hai cảnh sát ấn người bị tình nghi xuống, tên này sợ hãi hét to: “Các người muốn làm gì vậy, dám dùng cực hình với tôi, tôi sẽ kiện các người và báo cáo với chính phủ nước tôi.”
Bốp!
Ninh Vũ Phi giơ tay lên tát anh ta: “Bớt lải nhải đi, bọn họ là cảnh sát, đây là nước Đại Xuân, cho dù anh có về nước thì vẫn sẽ bị truy cứu trách nhiệm thôi.”
Đối tượng tình nghi bị Ninh Vũ Phi mắng chửi, không dám nói lời nào, nhìn chằm chằm Ninh Vũ Phi, hận không thể cắn Ninh Vũ Phi một cái.
Ninh Vũ Phi lấy cây bút ra và lắc nó trước mắt nghi phạm, ngay lập tức nó đã thu hút ánh nhìn của kẻ tình nghi. Ngay lúc đó, đôi mắt của anh ta bị thu hút bởi câu bút đang rung chuyển qua lại và dần trở nên đờ đẫn.
Qua một phút, đôi mắt của anh ta trở nên vô hồn, đã thôi miên anh ta thành công.
Ninh Vũ Phi kêu hai người cảnh sát buông anh ta ra, sau đó hỏi: “Anh tên là gì?”
“Song Ba.”
“Là ai sai các người tới nước Đại Xuân?” Ninh Vũ Phi kêu người nhanh chóng ghi chép lại.
“Không biết.” Người bị tình nghi ngây dại nói.
Ninh Vũ Phi hỏi tiếp: “Làm sao lại gặp được, anh ta có tên gì không? Hoặc là biệt danh? Cứ suy nghĩ từ từ, đừng gấp.”
Người bị tình nghi cúi đầu, chậm rãi nói: “Hắc Tử, là anh ta thuê chúng tôi tới đây.”
“Hắc Tử? Có thể gặp anh ta ở đâu?”
“Không biết, anh ta có một hình xăm rồng đen trên cánh tay.”
Ninh Vũ Phi nhíu mày: “Ngoại trừ điểm này thì còn gì nữa không?”
“Không còn.” Người bị tình nghi nói.
Chuyện này, Ninh Vũ Phi cũng đã hiểu sơ bộ, người trong tổ chức này vô cùng cẩn thận, ngoại trừ việc gặp mặt ở ngoài thì sẽ không cho biết một thông tin gì chứ đừng nói đến việc biết được ông chủ đứng đằng sau.
Dù sao việc Hắc Tử có phải là ông chủ phía sau không cũng khó nói, chỉ có thể điều tra thân phận cụ thể của Hắc Tử trước.
Người như vậy chắc hẳn là người trong nghề, Ninh Vũ Phi chỉ có thể nhờ Vân Liên và Lý Gia Long giúp anh để ý mọi chuyện.