Sau khi cảnh cáo một trận, viện trưởng Triệu bất đắc dĩ, chuẩn bị tự mình tới cửa cầu xin Ninh Vũ Phi trở về.
....
Trong biệt thự, trên mặt, trên người của Ninh Vũ Phi đều là son môi.
Lâm Thanh Tiêu tô son môi tươi sáng, cười nói: "Tiểu sư đệ, không nghĩ tới hôm nay em sẽ chủ động đến tìm chị đấy, đây là phần thưởng đàn chị cho em.”
“Sư tỷ, buông tha cho em đi, chị như vậy em sẽ chịu không nổi.”
"Chịu không nổi thì còn do dự cái gì nữa, dù sao sư phụ và lão nhân gia, họ cũng cách xa ngàn dặm ở tỉnh Bắc Xuyên, cũng không biết em phá giới rồi.” Lâm Thanh Tiêu nói.
Hiện tại Ninh Vũ Phi có chút hối hận, chỉ nghĩ tới xem chị tư, không ngờ tới trực tiếp bị đối phương hạ gục, trên người đầy son môi, trong lòng thật sự lo lắng rằng sẽ rửa không được.
Đều trách mình lúc ấy quá bất cẩn, hiện tại muốn thoát khỏi nanh vuốt của chị tư là rất khó.
Bởi vì chị tư cho mình uống thuốc bột, hiện tại cả cơ thể đều không có sức lực, làm sao có thể trốn được?
Khi còn bé, Lâm Thanh Tiêu cũng đã rất nhiều lần nghiên cứu những dược liệu này, nhất là ở phương diện độc, có một lần trực tiếp lấy sư phụ làm thí nghiệm, năm đó Ninh Vũ Phi nhớ rõ sư phụ đều bị độc đến mức sùi bọt mép.
Vẫn là chị cả và Vương sư thúc liên thủ mới đem độc đẩy ra ngoài, bằng không sư phụ đã sớm đi đến Tây Thiên rồi.
Mặc dù Ninh Vũ Phi có thể nói là bách độc bất xâm, nhưng chỉ cần một lượng độc lớn, hoặc là một ít độc hiếm thấy thì vẫn khó có thể chống đỡ được.
Còn có một điểm nữa, chính là đối với các loại thuốc bột, hoặc những thứ tương tự, thì Ninh Vũ Phi cũng chỉ có thể đề phòng hoặc dò xét trước.
Hiện tại, Ninh Vũ Phi nằm sấp, toàn thân mềm nhũn, bị Lâm Thanh Tiêu đùa giỡn, giống như con rối vậy.
"Chị tư, buông tha cho em đi, lời sư phụ chúng ta vẫn phải nghe, chị không thể tra tấn em như vậy chứ!” Ninh Vũ Phi cầu xin.
Nếu như bị mấy vị sư tỷ khác biết, kết cục của bản thân sẽ càng thảm hơn.
Lâm Thanh Tiêu cười cười: "Tiểu sư đệ, lời của sư phụ đương nhiên phải nghe, sư tỷ cũng sẽ không ép buộc em nữa.”
"Vậy thì tốt rồi, sư tỷ, mau giải thuốc cho em đi, nếu có người nhìn thấy bộ dạng này của em thì thật là xấu hổ.” Ninh Vũ Phi nhìn vào son môi trên người mình, tiếp tục nói: "Chị nhìn xem, em cảm thấy làn da của mình là vô giá, nhất định không được lột da."
Ninh Vũ Phi vội vàng thay đổi lời nói khen nụ hôn của Lâm Thanh Tiêu rất đáng giá, hy vọng cô ấy có thể buông tha cho mình.
Nhưng kết quả lại là, Lâm Thanh Tiêu nói: "Thế sư tỷ hôn thêm vài cái nhé?"
Từ trên mặt Ninh Vũ Phi lưu lại thêm vài nụ hôn nữa, Ninh Vũ Phi thật sự sợ: "Ơ ơ ơ, sư tỷ, chị hôn như vậy có rửa sạch được không vậy?”
"Có vẻ như đó là son môi giá 15 triệu, chị không nhớ nữa, dù sao muốn rửa sạch tất cả cũng phải tốn ba hoặc bốn ngày gì đó."
"Tiểu sư đệ, sư tỷ mua mấy bộ quần áo, em xem thế nào?” Lâm Thanh Tiêu nói.
"Được ạ, được ạ!” Ninh Vũ Phi thật sự muốn khóc.
10 phút sau, Lâm Thanh Tiêu đi ra, mặc một bộ trang phục, mang theo một cặp kính không khung, thướt tha đi tới bên cạnh Ninh Vũ Phi, hỏi: "Sáu út, bộ này là chị hai em mặc đẹp, hay là chị tư chị mặc đẹp hơn?”
Ninh Vũ Phi nuốt nước bọt, nghĩ rằng không có cách nào so sánh, chị hai mặc váy đồng phục đó là vì trang phục chính thức tại nơi làm việc, mà chị tư mặc hoàn toàn dùng để hấp dẫn người khác.