“Không sao, tôi có thể làm được.” Phương Mẫn kiên quyết
“Vậy thì nhất định phải chú ý đến cơ thể.”
Ninh Vũ Phi đứng lên: “Mấy cô y tá xinh đẹp đều quay lại làm việc đi, hôm nào sức khỏe không tốt thì có thể tìm tôi, thực ra tôi cũng biết qua một chút về bệnh phụ khoa.”
Cả phòng khoa mắt bật cười xong mọi người mới đi làm việc tiếp.
Ninh Vũ Phi vào phòng làm việc chơi game lúc sáng, cũng sắp đến giờ ăn trưa, anh chuẩn bị gọi Phương Mẫn đi ăn cùng.
Nhưng Phương Mẫn không biết đã đi đâu, cô cũng không ở trong phòng nghỉ ngơi.
Ninh Vũ Phi đi đến nhà ăn, anh gặp lại Chân Thăng Húc. Anh ta này vẫn chưa bị đuổi việc, bây giờ chỉ là một bác sĩ nhỏ mà thôi. Ninh Vũ Phi cũng không để tâm.
Nhưng anh ta kia có chút lấm la lấm lét, sau khi nhìn xung quanh thì dọn sạch phần cơm vẫn chưa ăn hết rồi vội vàng rời đi.
Ninh Vũ Phi híp mắt, sau khi ăn xong theo anh ta ra ngoài. Anh ta đi lên sân thượng, có vẻ như muốn gặp người nào đó, nhìn rất khả nghi.
Lên đến sân thượng, Ninh Vũ Phi thấy Phương Mẫn, chẳng lẽ Chân Thăng Húc và Phương Mẫn có quan hệ với nhau?
Chân Thăn Húc sắc mặt khó chịu hỏi: “Phương Mẫn, cô suy nghĩ kĩ chưa, nhất định phải làm như thế.”
Vẻ mặt Phương Mẫn rất căng thẳng: “Bác sĩ Chân, tôi mong anh có thể nói được làm được, xóa ảnh của chị gái tôi đi.”
“Ha ha… Còn phải xem thái độ của cô nữa, hầu hạ tôi cho thoải mái, chỉ cần tôi vui là sẽ xóa đi.”
“Anh nói rồi đấy.” Phương Mẫn cắn răng thù hận, sẵn sàng chịu đựng sự tủi nhục cực hạn.
Chân Thăng Húc đã để mắt đến hai chị em nhà họ Phương, đến hôm nay cuối cùng mọi chuyện cũng đạt được mục đích.
“Phương Mẫn!”
Ninh Vũ Phi trực tiếp bước đến, nhìn chằm chằm vào Chân Thăng Húc.
“Bác sĩ Ninh?” Sắc mặt Phương Mẫn hoảng hốt.
Chân Thăng Húc thấy Ninh Vũ Phi đến, muốn nhẹ nhàng chuồn đi, nhưng đã bị Ninh Vũ Phi lôi lại.
“Ninh Vũ Phi, đừng cho là phó viện trưởng là người của anh thì anh có thể động tay động chân với tôi.” Chân Thăng Húc nói.
“Nói ngay, anh muốn làm gì với Phương Mẫn.”
Ánh mắt Ninh Vũ Phi lạnh lùng, muốn xem tên Chân Thăng Húc này có thành thật khai báo hay không.
Nghe xong, Chân Thăng Húc nhìn Phương Mẫn một cái, nói: “Mối quan hệ giữa tôi và Phương Mẫn bình thường, Phương Mẫn cũng là tự nguyện, làm sao? Anh còn muốn cản trở chúng tôi qua lại với nhau à? Không tin anh có thể hỏi Phương Mẫn!”
Phương Mẫn không dám nói thật, nước mắt xẹt qua mắt, như muốn chảy xuống.
Bốp!
Ninh Vũ Phi đưa tay ra sau rồi đấm vào mặt Chân Thăng Húc: “Anh cho rằng tôi không biết anh đang uy hiếp cô ấy sao?”
“Không đúng, là do Phương Mẫn tự nguyện làm người phụ nữ của tôi.” Chân Thăng Húc tức đến đỏ mặt.
“Đưa điện thoại anh ra đây.”
“Không đưa, điện thoại có thông tin riêng tư của tôi, anh không có quyền dò xét, lại còn dám đánh tôi. Đợi tôi báo cảnh sát, phó viện trưởng cũng không bảo vệ được anh đâu.”
Ninh Vũ Phi không nói mấy lời nhảm nhí nữa, đá vào đầu gối Chân Thăng Húc.
Cạch…
Lúc đó cơ thể Chân Thăng Húc như bị kim loại cứng đâm vào, sắc mặt đột nhiên thay đổi,đầu gối đau đến nỗi đổ đầm đìa mồ hôi.
“Anh không cần uy hiếp tôi.” Sau khi Ninh Vũ Phi lạnh lùng nói, quay sang hỏi Phương Mẫn: “Phương Mẫn, có chuyện gì, trên điện thoại có phải có gì đó nắm thóp cô không, nói cho tôi để tôi giải quyết giúp cô.”
“Bác sĩ Ninh, tôi…” Phương Mẫn rơi nước mắt không dám nói ra.
“Không sao, nói với tôi là được. Tôi sẽ giữ bí mật giúp cô, giúp cô giải quyết chuyện này.”
Nghe thấy Ninh Vũ Phi bảo đảm như vậy, Phương Mẫn mới có đủ dũng khí nói ra thứ Chân Thăng Húc đe dọa mình.