Nghe vậy, Lăng Bảo Châu mặt tối sầm lại: "Còn ngũ tâm hướng thiên, cậu tại sao không dạy tôi luôn?"
Bởi vì không hiểu, Ngũ tâm hướng thiên chính là ngồi tĩnh hoàn toàn mới là việc đạo sĩ nên làm, có thể tu thân dưỡng tính, Lăng Bảo Châu sẽ không tin.
Ninh Vũ Phi sờ mũi: "Chị Bảo Châu, chị nghe tôi là được rồi, bởi vì chị là một người thường xuyên luyện tập, tố chất cơ thể tuy rằng không sánh được với vận động viên chuyên nghiệp, nhưng cũng đã rất tốt rồi, chị muốn đột phá giới hạn chính mình hiện nay chỉ có thể để cho bụng dưới của mình ngưng tụ một luồng khí."
"Khí? Cái quỷ gì?"
"Được rồi, tôi nói với chị một chút, trong phim võ hiệp có phải là có nội lực?"
"Đó đều là đồ giả, đừng tưởng rằng lần trước trò vặt của cậu có thể lừa được tôi, tôi sớm ở trên mạng tra ra rồi."
Ninh Vũ Phi mặt đen, bất đắc dĩ nói: "Vậy chị có muốn trở nên mạnh mẽ không, tốc độ vượt qua cả Bolt chú chó siêu nhân, sức mạnh vượt qua cả đại lực sĩ?"
"Dĩ nhiên tôi muốn."
"Vậy thì nghe tôi, làm theo tôi là được."
Lăng Bảo Châu còn bán tín bán nghi nhưng vẫn là làm theo, Ninh Vũ Phi ngồi xổm người xuống nâng bắp đùi của cô ta lên.
"Cậu làm gì thế?" Lăng Bảo Châu phủi tay khỏi Ninh Vũ Phi.
"Không phải, tôi muốn bày cơ thể của chị ra, tư thế ngồi của ngũ tâm hướng thiên có thể khiến cho toàn bộ thất kinh bát mạch của chị duy trì trạng thái lưu thông."
Lăng Bảo Châu dưới sự uốn nắn của Ninh Vũ Phi liền bày ra một tư thế ngồi tiêu chuẩn ngũ tâm hướng thiên.
"Ninh Vũ Phi, cậu xác định có hiệu quả sao? Tư thế này không chừng chưa mất thời gian bao lâu tôi cả người đều đã tê rần." Lăng Bảo Châu cảm thấy rất muốn vặn vẹo.
Bản thân đường đường là một cảnh sát, tin tưởng khoa học, nhưng bây giờ lại muốn học những thứ bịp bợm giang hồ như là ngồi thiền vậy, bị đồng nghiệp của mình phát hiện thì không phải sẽ cười mình sao.
Ninh Vũ Phi cũng ngồi cạnh Lăng Bảo Châu nói: "Cơ thể thả lỏng, eo thẳng lên, dùng tâm để cảm nhận gió thổi nhè nhẹ."
"Thế nào, cảm nhận được chưa?"
"Chưa!" Lăng Bảo Châu cảm giác tự mình bị Ninh Vũ Phi lừa gạt rồi.
"Đó là tâm của chị quá rối loạn, thả lỏng, kiềm chế, nhắm mắt lại rồi thật lòng cảm nhận." Ninh Vũ Phi không vội vã.
Lăng Bảo Châu cũng thử nghiệm dựa theo Ninh Vũ Phi nói mà làm, mặc một bộ quần áo thể thao và áo khoác, không sợ Ninh Vũ Phi nhìn trộm mình.
Mười phút trôi qua, phía chân trời bắt đầu nổi lên màu trắng bạc.
Sau 30 phút, Ninh Vũ Phi ở bên cạnh ngậm một cọng cỏ, buồn chán đến cực điểm.
"Ninh Vũ Phi, cậu gạt tôi?"
"Đừng nói chuyện, dùng tâm cảm nhận, sẽ có hiệu quả, đợi lát nữa chị sẽ cảm nhận được da dẻ của mình có chút lạnh."
Lại trôi qua 30 phút sau, Lăng Bảo Châu vẫn là cái gì cũng không cảm giác được, khi đang muốn mở miệng, Ninh Vũ Phi nói: "Chị Bảo Châu, chị lại sốt ruột rồi, hít thở theo nhịp của tôi."
"Hít vào...thở ra..."
Sắc trời dần dần trở lên lạnh, bất tri bất giác đã sáu giờ rồi.
Ninh Vũ Phi..."
"Có phải là cảm nhận được rồi?" Ninh Vũ Phi hỏi.
"Không phải, chân của tôi tê rồi."
Ninh Vũ Phi suýt chút nữa ngất đi, nói:"Không sao, kiên trì thêm chút nữa, sau đó chạy chậm đến đây làm theo lời của tôi nói 1 giờ, còn lại một giờ cứ như vậy...đi theo tôi."
"Không được, chân của tôi đã tê cứng, đứng không nổi nữa."
"Không sao, chị ngồi, tôi đánh quyền cho chị nhìn, chị thông minh như vậy nhất định rất nhanh có thể học được."
Ninh Vũ Phi bắt đầu tập thể dục buổi sáng như các ông cụ già tập thái cực quyền, bắt đầu rất bình thản không có hiệu quả rõ ràng.
Đừng có nói là giống như từng chiêu thức của Trương Tam Phong đều đánh ra được nội lực hoa lệ, chính là ông cụ đánh thái cực quyền.