“Ừ, đã rất muộn rồi, để em gọi điện hỏi cô ấy thử.”
Giang Vị Noãn gọi điện cho Đường Tố Nga, sau khi trò chuyện vài câu, cô ấy, nói: “Không sao cả, Tố Nga về nhà chơi với bố cô ấy mấy ngày.”
Nhưng cô ấy lại có chút kinh ngạc: “Nhưng giọng Tố Nga giống như đã khóc.”
“Có thể là Tố Nga giúp ba cô ấy sắc thuốc đấy, đừng lo lắng.” Ninh Vũ Phi nói.
“Ừ!”
Chỉ cần Đường Tố Nga về đến nhà thì Ninh Vũ Phi đã an tâm rồi, dù sao cũng có Lục Sơn, một cao thủ võ lâm ở đấy.
Không lâu sau, Lăng Bảo Châu cũng trở lại, dường như tâm trạng của cô ấy không tốt lắm, vừa vào nhà đã vứt quần áo trên sô pha.
Thấy thế, Ninh Vũ Phi tự hỏi rằng phải chăng Lăng Bảo Châu lại có thăm thích đến thăm nên tâm trạng không được tốt lắm?
“Chị Bảo Châu, chị đã về rồi à.” Tư Đồ Y Nhạn bước xuống lầu.
“Ừ!”
Lăng Bảo Châu thấy Ninh Vũ Phi đang đứng lén lút ở cửa phòng bếp, nói: “Ninh Vũ Phi, lại đây.”
“Vâng vâng!”
Anh mau chóng đặt con dao trong tay xuống, vẻ mặt nịnh hót, nói: “Chị Bảo Châu, có phải chị mệt mỏi lắm hay không, để tôi xoa bóp vai cho chị nha.”
Nói xong, anh lập tức giúp Lăng Bảo Châu xoa vai.
Lăng Bảo Châu hỏi: “Ninh Vũ Phi, tôi hỏi cậu, chuyện của nhà họ Âu Dương có liên quan đến cậu không?”
“Hả, chị Bảo Châu, sao chị lại hỏi vậy? Tôi và nhà họ Âu Dương có thể liên quan gì đến nhau chứ?” Ninh Vũ Phi tự hỏi chẳng lẽ Lăng Bảo Châu đã tra được gì rồi sao?
Nhưng Ninh Vũ Phi đã suy nghĩ nhiều rồi, Lăng Bảo Châu nói tiếp: “Cậu có suy nghĩ gì về chuyện nhà họ Âu Dương bị diệt môn không?”
“Tôi không có suy nghĩ gì đối với chuyện này cả. Người nhà họ Âu Dương làm nhiều việc ác nên bị trả thù thôi. Chị Bảo Châu, nếu vụ án đã khép lại rồi chị chị hãy nghỉ ngơi cho tốt đi, ngày mai tôi sẽ dẫn chị đi chơi.”
“Không rảnh!”
Lăng Bảo Châu trực tiếp cự tuyệt, đứng dậy nói: “Tôi đi lên tắm rửa trước, lát nữa sẽ xuống nấu cơm cho mọi người sau.”
“Được được.” Ninh Vũ Phi xoa xoa tay.
Xem ra đã kết án, chỉ là vì không có manh mối nào và còn một số điểm đáng ngờ nên mới khiến Lăng Bảo Châu cảm thấy hoài nghi.
Nhưng nhà họ Âu Dương khá nghiêm trọng, hoặc là kết án hoặc là giao cho người bên trên xử lý.
Ninh Vũ Phi hy vọng là cái trước mà không phải cái sau. Dù sao tổ chức tình báo của Long Việt rất mạnh, muốn tra thì nhất định có thể tra ra một ít dấu vết.
Đến lúc đó khiến mấy sư tỷ bị liên lụy thì thật không tốt.
Sau khi ăn cơm chiều, Ninh Vũ Phi chơi đàn piano cùng Tư Đồ Y Nhạn một lát rồi mọi người đi lên lầu nghỉ ngơi.
Chiều ngày hôm sau, sau khi tan học, Ninh Vũ Phi không đi tham gia huấn luyện mà đi đến trường đại học Ngọc Trai, Đường Tố Nga chính là học sinh của trường này, cũng là hoa khôi.
Đây chính là trường đại học tốt nhất thành phố Ngọc Trai, chỉ là không nhiều tiền bằng đại học Long Diệu thôi, số lượng nhân tài trường bồi dưỡng ra cũng rất nhiều.
Đường Tố Nga học ở khoa ngoại ngữ, đương nhiên đây chỉ là sở thích của cô ấy mà thôi, cô ấy chủ yếu vẫn muốn làm bác sĩ Đông y.
Bây giờ Tư Đồ Y Nhạn không tham gia lớp phụ đạo nữa nên Đường Tố Nga chỉ đến trường một mình.
Ninh Vũ Phi đi đến đây là vì muốn đón cô ấy, sau đó cùng cô ấy đến thăm Đường Cảnh Trung.
Lúc này đã là giờ tan học nhưng Ninh Vũ Phi vẫn không thấy bóng dáng Đường Tố Nga đâu cả.
Anh chỉ có thể gọi điện thoại: “Tố Nga, em đâu rồi?”
“Đường Tố Nga, anh Vũ Phi là bạn trai của cô à?”
Giọng nói ở đầu bên kia không phải là của Đường Tố Nga, mà là của một người phụ nữ khác. Ninh Vũ Phi cảm thấy mình đã từng nghe được giọng nói này với đâu đó.
Trong đầu dần hiện ra khuôn mặt của Mã Kỳ Khiết, đây là giọng của Mã Kỳ Khiết.