Ninh Vũ Phi đã muốn ra tay, nhưng nhị sư tỷ Liễu Việt Yến đã nắm lấy Ninh Vũ Phi và nói: “An toàn là ưu tiên hàng đầu, còn có những nhân viên khác nữa.”
Vì vẫn còn một số người trong cửa hàng bị súng chĩa vào nên chỉ có thể tự giải quyết, nhưng nếu không kịp thời cứu người khác thì sẽ ép buộc tên cướp khác phải nổ súng.
“Đừng giết người, ngay sau khi lấy đồ hãy rời đi.” Một tên cướp đeo mặt nạ Đường Tăng nói.
Sau đó hét lên: “Không muốn chết thì cứ thành thành thật thật hợp tác, nếu không súng đạn sẽ không có mắt đâu.”
Bốn tên cướp đeo mặt nạ của thầy trò Đường Tăng.
“Tất cả vào phòng nghỉ ngơi bên trong, đi!”
Ninh Vũ Phi và những người khác chạy đến phòng khách, bị một tên cướp theo dõi, những người khác bắt đầu đập phá quầy để quét sạch đồ trang sức.
Bây giờ bọn cướp đã có học và cũng thông minh ra rồi, không còn cướp ngân hàng nữa mà cướp vàng, nữ trang, vì tiền được đánh số và rất khó rửa, nhưng vàng và nữ trang có thể giải quyết được vấn đề này.
“Loảng xoảng leng keng!!!”
Kính trên quầy bị đập vỡ tung tóe, bọn cướp cướp được rất nhiều món đồ có giá trị.
Hoa Nùng Yêu nhìn thấy nhân viên hướng dẫn mua hàng đã bị thương, muốn đi hỗ trợ xử lý vết thương, tên cướp lập tức hét lớn: “Gái đẹp đừng quấy rầy, nếu không viên đạn của tôi sẽ giết chết cô.”
“Tôi là bác sĩ, tôi muốn giúp anh ấy cầm máu, mất đi một mạng người các anh cũng không chịu tội nổi đâu.” Hoa Nùng Yêu nói.
Bằng lời nói này, bọn cướp ra hiệu cho Hoa Nùng Yêu có thể đến cứu người, bọn cướp chỉ là cướp, nếu thật sự giết người thì sẽ bị truy nã thảm khốc hơn, bọn chúng biết cảnh sát của nước Đại Xuân đáng sợ như thế nào.
Hoa Nùng Yêu cầm máu cho nhân viên hướng dẫn mua hàng, nhưng anh ta vẫn đang cận kề nguy hiểm vì mất máu quá nhiều.
“Các anh khi nào thì cướp xong, chúng tôi phải nhanh chóng đưa người đến bệnh viện xử lý.”
Tên cướp mở cửa và hét lớn: “Đại ca, đã được chưa?”
“Hòm hòm rồi.”
Ngay khi bọn cướp chuẩn bị rời đi, tiếng xe cảnh sát vang lên từ ngoài cửa.
“Chết tiệt, cảnh sát, cảnh sát…”
Vừa mới mở cửa đã thấy rất đông cảnh sát, bọn họ sợ hãi vội vàng đóng cửa lại.
Ninh Vũ Phi muốn chạy ra ngoài sau khi nghe thấy động tĩnh, nhưng anh không còn cách nào khác ngoài việc dừng lại, vì anh thấy trên người tên cướp trong chiếc mặt nạ Ngộ Không được buộc đống thuốc nổ.
Tuy sức công phá của đống thuốc nổ đó không cao nhưng cũng đủ sức làm nổ tung toàn bộ cửa hàng trang sức này ngay lập tức.
“Không được rồi, có thuốc nổ.” Ninh Vũ Phi thì thào nói.
Liễu Việt Yến cau mày, cho dù tiểu sư đệ võ công có giỏi đi chăng nữa, đối mặt với đống thuốc nổ này vẫn không thể làm gì được.
Liễu Việt Yến lập tức nắm lấy Ninh Vũ Phi: “Sáu Út, hứa với sư tỷ, nhất định phải chú ý an toàn.”
“Vâng!”
Giọng nói cáu kỉnh của tên cướp phát ra từ bên ngoài.
“Sao chúng nó lại gọi cảnh sát được?”
“Nhất định là có kẻ gọi cảnh sát.”
Rầm!!!
Khi cánh cửa của phòng chờ bị bật tung ra, tên cướp đeo mặt nạ Ngộ Không vội vã bước vào và nói một cách giận dữ: “Có phải chúng mày gọi cảnh sát đúng không?”
Mọi người nhìn có chút luống cuống, nhất là một người phụ nữ trung niên ăn mặc lòe loẹt đang cúi đầu, ánh mắt không ngừng nhìn xung quanh, chuẩn bị tìm người nhận tội giúp mình.
“Nếu không nói, đợi đến khi cảnh sát ập vào, chúng ta sẽ cùng chết.” Tên cướp đeo mặt nạ Ngộ Không khoe thuốc nổ buộc trên người.
Đây là một loại kíp nổ dùng để nổ phá núi tại khu vực phát triển, có tổng cộng bảy kíp nổ.
“Nói đi, ai đã làm, nếu không nói tao sẽ giết hết đám chúng mày.” Tên cướp gầm lên, mọi người nhìn nhau.
Người phụ nữ trung niên lòe loẹt đó vẫn tương đối bình tĩnh nhìn sang Liễu Việt Yến, chỉ vào cô ấy nói: “Là cô ta, lúc nãy tôi thấy cô ta bí mật gọi cho cảnh sát. Không liên quan gì đến chúng tôi.”