Ninh Vũ Phi mở mắt cậu con trai, trong mắt đích thực là có hai con côn trùng màu trắng, giống như ký sinh trùng rất kinh dị.
Mấy y tá nhìn thấy không nhịn được mà muốn nôn, vì thực sự là quá ghê tởm, đặc biệt là còn đưa ra cho mọi người xem.
“Đây thực sự là côn trùng, nhưng sao lại thế? Đây là con gì?”
Ninh Vũ Phi cầm nhíp lên, không trả lời câu hỏi, nói với cậu con trai: “Bây giờ tôi giúp cháu lấy ra, cháu không được động đậy.”
Cậu con trai cũng rất phối hợp, để Ninh Vũ Phi cầm nhíp gắp con côn trùng ra, sau đó lại gắp con thứ hai.
Sau đó anh kiểm tra mắt còn lại, quả nhiên còn một con, anh gắp ra để vào cốc.
“Đây là loại kí sinh trùng tên là nhặng, chuyên môn hút nước mắt để sống, kí sinh trên lông động vật trương đối nhiều.” Ninh Vũ Phi nói.
Mấy người ngơ ngác nhìn nhau, mẹ cậu con lên tiếng: “Vậy thì đúng rồi, nhà chúng tôi là nơi bán thịt chó, con trai tôi cũng thích chơi cùng với chó.”
Nghe xong Ninh Vũ Phi hiểu ra, anh cũng từng nhìn qua bên trong những nơi chăm sóc chó, mấy con chó bị nhốt trong một cái lồng, các chất bẩn đều ở đó, có thể vệ sinh sạch sẽ mới lạ.
Tầm mắt cậu con trai dần dần rõ ràng hơn, phân côn trùng cũng chảy ra cùng với nước mắt.
“Ba, mẹ, con có thể nhìn được rồi.”
“Nhìn được là tốt rồi.” Hai người vui mừng.
Ninh Vũ Phi nói: “Được rồi, kê thuốc xong thì quay về đi.”
“Ừ!”
“Cảm ơn bác sĩ, cảm ơn bác sĩ.” Mẹ cậu con trai không ngừng nói cảm ơn.
Mà người đàn ông kia chẳng nói chẳng rằng, lạnh nhạt, trong mắt anh ta, bác sĩ cứu người là chuyện đương nhiên.
Ninh Vũ Phi cũng không muốn nói nữa, loại bệnh này nếu có bị thì cũng là đáng đời, nhưng đứa trẻ dù sao cũng vô tội.
“Bác sĩ Ninh, rốt cuộc là còn chuyện gì mà anh không biết hay không?” Y tá kinh ngạc hỏi
“Cũng không giỏi đến vậy đâu.”
“Sao thế được. Chúng tôi nghe nhiều chuyện về anh lắm rồi đấy.”
Ninh Vũ Phi xoa mũi, có chút ngại ngùng.
Lúc này, một y tá nói: “Bác sĩ Ninh, anh giúp tôi xem người tôi có khỏe mạnh hay không đi?”
“Được, tôi giúp cô xem mạch.”
Ninh Vũ Phi xem mạch cho y tá, cười nói: “Cơ thể cô cần cung cấp chất dinh dưỡng, không hợp với lao động mệt nhọc, vì cô đang mang thai rồi.”
“Bác sĩ Ninh, anh thực sự có thể xem mạch được sao?”
“Ừ.”
“Thật là giỏi, đúng là tôi mang thai rồi.” Y tá trả lời.
“Đến lượt tôi đi.”
Một y tác khác ngồi xuống để Ninh Vũ Phi xem mạch, anh khẽ cười: “Cơ thể cô rất khỏe mạnh, không có vấn đề gì.”
“Đến tôi!” Lại một y tác khác ngồi xuống.
Sau khi Ninh Vũ Phi xem xong thì nói: “Sức khỏe cô tương đối yếu, sau này ít hẹn gặp bạn trai đi, giữ cơ thể thật tốt.”
“Bác sĩ Ninh, sao anh lại có nói vậy, xấu hổ chết mất.”
Y tác ngại ngùng nói.
Ninh Vũ Phi cười: “Ăn ngay nói thật.”
Lúc này Phương Mẫn cũng muốn được Ninh Vũ Phi xem mạch, Ninh Vũ Phi cũng rất vui vẻ nhận lời.
Nhưng lần này Ninh Vũ Phi nhíu mày hỏi: “Phương Mẫn, gần đây cô hay thức thâu đêm đúng không?”
“Vâng, tôi gần đây bị khó ngủ.”