Dao găm trong tay không ngừng đâm về hướng Vũ Phi. Hai người giằng co trong phòng.
Ninh Vũ Phi vừa tránh vừa nói: “Này, này, này, cô nhỏ tiếng một chút, đừng quầy rầy những người khác.”
Dao găm vừa vụt qua, Ninh Vũ Phi liền nắm được tay đối thủ, liền nói: “Có cần phải hung hăng như thế không?”
“Anh…”
Đối phương tức giận nhìn Ninh Vũ Phi, sau khi thoát khỏi bàn tay của anh liền nhảy qua cửa sổ bỏ chạy.
Cô ta không phải là đối thủ của Ninh Vũ Phi.
“Đừng chạy, tên của cô là gì?” Ninh Vũ Phi cũng đuổi theo.
Lúc này không thể để đối phương bỏ chạy, đùa thì đùa, cũng muốn biết mục đích của đối phương.
Hai người đuổi đến giữa rừng cây.
Người áo đen nhìn thấy Ninh Vũ Phi ở phía sau, thật sự rất tức tối, vừa rồi nên tự mình đâm dao dứt khoát.
“Cô gái, đừng chạy, nói chuyện chút được không?” Ninh Vũ Phi cười nói.
“Cút.”
Bỗng nhiên có một bóng màu trắng đột nhiên trong màn đêm xông ra, một chưởng đánh về phía Vũ Phi.
Tiếng gió sắc lẹm khiến Ninh Vũ Phi cảm thấy được áp lực.
“Còn có người giúp đỡ.”
Ninh Vũ Phi dứt khoát tung ra một đấm, dùng hết sức lực.
Ầm.
Một trận gió mạnh nổi lên, như một đạo cuồng phong khuếch tán gợn sóng về bốn phía.
Đối phương đánh xong một chưởng liền lùi về phía sau, lẳng lặng đứng trên cành cây.
Vì Ninh Vũ Phi nhìn không ra diện mạo của đối phương nhưng đối phương quả thực rất mạnh.
Nếu thật sự đánh nhau, bản thân chưa chắc đã có thể toàn thây trở ra.
“Cung chủ.” Người mặc áo đen kia hành lễ chào.
Ninh Vũ Phi hơi nheo mày, nói: “Cung chủ? Là người trong giang hồ sao?”
“Nhiều năm không gặp. Sáu Út, công lực của cậu đã lớn như vậy, sư phụ có biết không?” Thân ảnh màu trắng kia chậm rãi lên tiếng.
Những lời này làm khiến Ninh Vũ Phi mở to mắt, hỏi: “Người là chị cả?”
“Cậu nói xem.”
Nhan Tố Hinh từ trên cây nhẹ nhàng bay xuống. Ánh trăng chiếu lên khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành, mỉm cười xuất hiện trước mắt Ninh Vũ Phi.
“Chị cả, đúng là chị.”
Đây đúng là chị của Ninh Vũ Phi, Nhan Tố Hinh, có khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành, hơn nữa mặc quần áo màu trắng càng làm tăng thêm khí chất thần tiên, không giống bốn chị còn lại mang khói lửa trần tục.
Dung nhan thật sự tuyệt trần, xinh đẹp như tiên.
Hai người đã lâu không gặp, vì chị cả là người đầu tiên xuống núi.
“Chị, ôm một cái đi.” Ninh Vũ Phi giang tay ôm chị cả của mình.
Nhan Tố Hinh cũng rất yêu quý sư đệ này, nói: “Sư đệ cuối cùng cũng trưởng thành, không còn là đứa trẻ chạy theo đằng sau chúng ta nữa rồi.”
“Thời gian thấm thoắt như thoi đưa, em không ngờ vẫn còn có thể gặp lại chị cả. Em rất vui.”
“Vui là tốt rồi, lớn lên cũng trở nên nghịch ngợm, học thói đùa giỡn người khác.” Nhan Tố Hinh ôm lấy mặt của Ninh Vũ Phi.
“Chị cả, đừng nhéo, mặt của em suýt chút nữa là bị các chị phá rồi, nhất là chị tư. Chị xem.”
Ninh Vũ Phi đem cổ áo mở ra, phía trên hiện lên một dấu ấn rõ ràng “Thuộc về Lâm Thanh Tiêu”.
Phì.
Nhan Tố Hinh che miệng cười khẽ: “Được rồi, được rồi, lần sau chị giúp em trút giận. Dám bắt nạt em trai của chị, chị nhất định không bỏ qua cho nó.”
“Vâng.” Ninh Vũ Phi nhanh nhẹn gật đầu.