Nếu không học hỏi mở mang kiến thức thì làm sao chữa được bệnh hiểm nghèo, thì làm sao có thể chữa trị tốt hơn cho bệnh nhân.
Đây là lý do chính khiến Ninh Vũ Phi thất vọng với Bệnh viện Nhân dân.
“Haiz!”
Viện trưởng Triệu thở dài: “Không ngờ một người trẻ như cậu lại khiến tôi nhận ra được sai lầm của mình. Đó hoàn toàn là sự thật.”
“Ông cứ suy nghĩ cho kĩ đi.”
Ninh Vũ Phi đi về phía biệt thự, vừa đi vừa nói: “Viện trưởng Triệu, ông không cần phải sợ hãi những người đó, đừng quên phía sau ông còn có quốc gia và toàn thể nhân dân.”
“Tôi hiểu rồi!”
Lời nói đó khiến Viện trưởng Triệu tỉnh ngộ, ông ta cảm thấy bản thân thực sự nên làm điều gì đó.
Ninh Vũ Phi sải bước vào phòng khách của biệt thự và nhìn thấy Tư Đồ Y Nhạn, cô ấy đang chơi piano.
“Y Nhạn, bọn họ vẫn chưa về sao?” Ninh Vũ Phi hỏi.
“Vẫn chưa, chị Bảo Châu và Tố Nga có thể là đi mua đồ ăn, còn Vị Noãn thì em không biết.”
“Ừm, anh biết rồi.”
Một lát sau sau, Giang Vị Noãn đã trở về, nhưng cô ấy có vẻ không ổn, cô rồi.”
Tư Đồ Y Nhạn cũng im lặng, hình như vì chuyện xảy ra đêm đó nên hai người có vội vàng đi lên lầu.
Ninh Vũ Phi cảm thấy cần phải xoa dịu mối quan hệ giữa hai người họ, nếu không cứ để tình cảm bế tắc như thế này sẽ không tốt, sẽ làm tổn thương tình cảm của cả hai.
Nhưng người này không thể là anh, bởi vì chuyện này do anh gây ra, mặc dù không phải chủ động.
“Mình không làm được, chắc chắc chị Bảo Châu có thể.” Ninh Vũ Phi nghĩ thầm.
Ninh Vũ và Đường Tố Nga lái xe vào.
“Chị Bảo Châu, vất vả rồi.” Ninh Vũ Phi cười nói.
“Cậu muốn sao, có chuyện gì thì nói.” Lăng Bảo Châu nhìn Ninh Vũ Phi là biết anh có chuyện muốn nói.
Ninh Vũ Phi nhìn về phía Đường Tố Nga, nói: “Tố Nga vào trước đi, anh và chị Bảo Châu nói chuyện một chút.”
“Được!”
Sau khi đậu xe vào ga ra, Lăng Bảo Châu hỏi: “Có chuyện gì thì nói đi.”
Sắc mặt của Ninh Vũ Phi tối sầm lại, đột nhiên cảm thấy hình ảnh của anh trong lòng Lăng Bảo Châu không được tốt: “Chị Bảo Châu, gần đây Vị Noãn và Y Nhạn...”
Bỗng nhiên, Lăng Bảo Châu nắm lấy cổ áo Ninh Vũ Phi, hỏi: “Cậu dám bắt nạt họ à?”
“Khụ khụ...Chị Bảo Châu, tôi nào dám, oan quá.”
Trong khoảng thời gian này, Lăng Bảo Châu xem Giang Vị Noãn và những người khác như chị em của mình.
“Vậy cậu nói xem họ làm sao?” Lăng Bảo Châu hỏi.
Nếu Ninh Vũ Phi không thành thật thì chắc anh sẽ không lành lặn mà đi ra khỏi đây.
“Nói, nói mau, nếu cậu dám bắt nạt hai người họ, tôi cũng sẽ không để yên.” Lăng Bảo Châu lắc cổ Ninh Vũ Phi.
Cùng lúc đó, vì nghi hoặc Ninh Vũ Phi và Lăng Bảo Châu chưa chịu đi lên, Tố Nga tò mò đi tới gara xem, thấy được chiếc xe đang rung lắc kịch liệt.
“Chuyện...”
Đường Tố Nga đỏ mặt, chạy nhanh lên lầu, không dám quấy rầy bọn họ.
Trong xe, Ninh Vũ Phi bị lắc đến mức đầu óc choáng váng, nói: “Chị Bảo Châu, dừng tay, máu tôi không thể lưu thông được nữa.”
“Vậy cậu nói đi, nếu để tôi đi hỏi họ, cậu cũng chuẩn bị chết đi!”
“Không phải, tôi muốn nói là dạo này quan hệ giữa hai người họ không được tốt, cho nên yêu cầu chị làm người trung gian hỏi thăm nguyên nhân, giảm bớt tình trạng ngại ngùng giữa hai bọn họ.”
Lăng Bảo Châu nhíu mày: “Hai người họ xảy ra mâu thuẫn sao?”