“Choang choang choang!”
Dưới gậy gộc, bất cứ thứ gì cũng bị đập nát. Bất kể thứ gì cũng đập, chứng minh những kẻ này không phải là vì tiền, có lẽ là không biết hàng. Bởi vì có đồ sứ trị giá mười mấy triệu, đập một phát đều tan thành mây khói.”
“Mấy người đừng đập nữa, xin các người, xin các người…”
Đường Cảnh Trung giữ chặt tên cầm đầu, nhưng bị đối phương đẩy ra, quát lên: “Không trả tiền thì tao đánh cả mày đấy!”
Ba người cầm gậy đập lên người Đường Cảnh Trung. Đường Tố Nga nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của cha mình thì lập tức chạy ra, liều mạng đẩy một người ra, nhào lên người Đường Cảnh Trung khóc kêu: “Đừng đánh nữa, xin các anh đừng đánh nữa, đừng đánh ba tôi…”
Tên cầm đầu cười nói: “Ái chà, không ngờ lão thầy thuốc này còn có một đứa con gái xinh đẹp như thế, ha ha ha…”
Hai cha con ôm chầm lấy nhau, họ đã bị dồn vào đường cùng, không một xu dính túi.
“Đại ca, con bé xinh đẹp thế này, chi bằng chúng ta…” Một tên đàn em đáng khinh nói.
“Đúng thế, bảo ông ta bán con gái cho chúng ta đi.”
Tên cầm đầu liếm môi, rất thích Đường Tố Nga, hỏi: “Tên thầy thuốc, nếu ông không có tiền thì lấy con gái gán nợ cho chúng tôi, thế nào?”
“Súc vật! Các người đừng hòng!” Đường Cảnh Trung lập tức bảo vệ Đường Tố Nga.
“Lão già, xem ra ông còn chưa ăn đòn đủ nhỉ?” Tên cầm đầu lại bị chọc giận, giơ gậy lên muốn đánh xuống, hai cha con đã chuẩn bị tinh thần chịu đòn. Nhưng đúng lúc này, một hòn sỏi bay tới nện lên mặt gã đàn ông khiến gã ngã xuống đất, mấy chiếc răng vàng khè văng ra.
“Ai… Dám đánh tao?”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không biết đã xảy ra chuyện gì, mãi tới khi tên cầm đầu ôm nửa bên mặt nhặt được một cục đá, lại nhìn ra cửa, chỗ đó có một chàng trai nhàn nhã đứng.
“Là mày hả?”
Ninh Vũ Phi bình tĩnh nói: “Đúng, chính là tôi. Tôi bảo này, có chuyện gì mà không thể nói chuyện? Mấy bình sứ mà các anh đập vỡ tính ra cũng có mấy chục triệu đấy.”
“Nói chuyện ư? Chúng ta tính sổ trước đã!” Tên cầm đầu tiến lên muốn răn dạy Ninh Vũ Phi, nhưng gã vừa giơ gậy lên thì thân thể cứng đờ không thể nhúc nhích, bỗng chốc ngã gục xuống.
Thấy vậy, cả đám đưa mắt nhìn nhau, Ninh Vũ Phi thản nhiên nói: “Mấy người muốn chờ tôi đuổi ra hay là tự cút đi?”
“Chạy mau!” Mọi người lập tức giải tán.
Hai cha con đứng dậy, không biết nên cảm ơn ân cứu mạng của Ninh Vũ Phi như thế nào. Nhất là Đường Cảnh Trung, chính ông ấy đã đuổi Ninh Vũ Phi đi.
“Ninh Vũ Phi…”
Ninh Vũ Phi cười nói: “Bác à, cháu có thể thông cảm cho bác chuyện không thể nói, không muốn ép bác. Tố Nga, chúng ta đỡ ba em vào phòng nghỉ ngơi trước đã.”
“Vâng!”
Trong phòng khách, Ninh Vũ Phi hỏi: “Bác, rốt cuộc là sao vậy? Với kinh nghiệm của bác thì lẽ ra không nên phạm phải sai lầm như vậy mới đúng.”
“Hầy, xem ra cháu đều biết rồi. Chuyện này là một tháng trước, khi đó có người trúng độc tới phòng khám.” Đường Cảnh Trung kể lại đầu đuôi câu chuyện.
Nghe xong, Ninh Vũ Phi vuốt cằm nói: “Bác à, bác nói nhiều như vậy, anh ta trúng một loại hoa độc tên là hoa Đỗ Quyên vàng, ăn vào khiến tứ chi tê cứng, nôn mửa, mà thuốc bác đưa vừa lúc có thể giải độ, chắc hẳn không có di chứng mới đúng.”
“Đây cũng là điểm khiến bác buồn rầu. Để tìm hiểu tình huống, bác đã đích thân tới bệnh viện xem thử, độc đã giải, nhưng lại không tìm thấy nguyên nhân khiến cậu ta bị ngốc.” Đường Cảnh Trung lắc đầu.