Nhưng anh ta biết rõ Phương Tình thà chết chứ không làm theo, nên anh ta mới ra tay với Phương Mẫn, lợi dụng điểm yếu của mối quan hệ chị em để ép buộc.
Đầu tiên là lợi dụng Phương Tình để uy hiếp Phương Mẫn, đến khi có Phương Mẫn rồi thì có thể dùng ảnh hoặc video của Phương Mẫn để uy hiếp lại Phương Tình.
Đến lúc đó cho dù Phương Tình không đồng ý, nhưng vì em gái nên đành phải nhận lời. Chân Thăng Húc thật sự quá thâm hiểm, muốn lợi dụng tình chị em để đạt được mục đích.
Nghe được chuyện này, Ninh Vũ Phi đá Chân Thăng Húc xuống đất, nói: “Đưa điện thoại ra đây.”
“Ninh Vũ Phi, anh chắc cũng biết, nến dám động vào tôi, tôi sẽ đăng clip lên diễn đàn của bệnh viện.”
Bịch!
Bỗng nhiên, Ninh Vũ Phi dơ chân dẫm nát cẳng chân Chân Thăng Húc.
“A…”
Xương gãy đau đớn vô cùng khiến Chân Thăng Húc không ngừng gào thét, anh ta không nghĩ Ninh Vũ Phi lại ra tay ác độc như vậy.
Ninh Vũ Phi khẽ cười: “Tự mình giải thích đi, tôi không phải cảnh sát, không cần phải nể nang gì với anh. Đừng nói cái chân thứ hai của anh, cái thứ ba cũng sẽ gặp tai họa đấy.”
“Ninh Vũ Phi…Tôi…” Chân Thăng Húc không phải là người rắn rỏi gì, bị đau đớn kịch liệt khiến anh ta đầu hàng
Anh ta run rẩy đưa điện thoại ra, mở khóa nói: “Không có...Không có gì cả, chỉ có một tấm ảnh.”
Ninh Vũ Phi không nhìn mà đưa cho Phương Mẫn, để cô tự xóa, chủ yếu là vì Phương Tình là con gái, bức ảnh đó cũng không tiện xem.
Rất nhanh, Phương Mẫn tìm thấy bức ảnh rồi xóa đi, Ninh Vũ Phi nói: “Khôi phục điện thoại đi.”
“Ừ.” Phương Mẫn cài đặt khôi phục lại điện thoại.
Ninh Vũ Phi không hỏi gì nữa, lấy điện thoại ra gọi cho Lăng Bảo Châu. Cô ta vừa mới phục chức, cho cô ta làm chút việc cũng tốt.
“Chị Bảo Châu, ở chỗ tôi có một tên cần chị giúp!”
Nghe Ninh Vũ Phi nói xong, Lăng Bảo Châu lập tức dẫn theo cảnh sát đến.
Chân Thăng Húc biết mình không thể thoát tội, đầu gối và cẳng chân đau nhức khiến anh ta đổ đầy mồ hôi, cầu xin: “Ninh Vũ Phi, cứu tôi với, có thể cho tôi một chút thuốc tê không?”
“Hả… Không đời nào, anh phải nhớ kĩ lúc này.”
Khoảng mười phút sau thì Lăng Bảo Châu đến, Chân Thăng Húc đang hôn mê, chủ yếu là vừa rồi Ninh Vũ Phi đá thêm cái nữa để cắt luôn cả chân trái của anh ta đi.
Dù có chữa khỏi thì cũng chỉ đi được bằng cái chân què, người ác thì phải có hình phạt ác đáng.
“Ninh Vũ Phi, chuyện này giống như cậu nói sao?” Lăng Bảo Châu hỏi.
“Cụ thể chị hỏi Phương Mẫn đi, cô ấy là trợ lí của tôi ở bệnh viện, chị đừng dọa gì người ta.”
“Đi!”
Lăng Bảo Châu đến trước mặt Phương Mẫn, nhẹ nhàng hỏi chuyện vừa xảy ra, cùng là phụ nữ nên Phương Mẫn nói hết ra chuyện cô nhận tin nhắn uy hiếp và những gì cô ta biết.
“Ừ. Tôi hiểu rồi, cảnh sát chúng tôi sẽ giải quyết tốt chuyện này, sẽ không để lộ bất kì thông tin riêng tư của ai.” Lăng Bảo Châu nói.
“Vâng, cảm ơn chị cảnh sát.”
Sau đó Lăng Bảo Châu đến chỗ Ninh Vũ Phi nói: “Cũng tốt, cuối cùng cũng làm được một chuyện.”
“Chị Bảo Châu, chị không thể phân biệt đối xử như vậy được.” Ninh Vũ Phi bất lực.
Nhưng Lăng Bảo Châu cũng không để ý gì đến Ninh Vũ Phi, để hai cảnh sát mang Chân Thăng Húc rời đi.