Lăng Bảo Châu nhanh chóng đứng nghiêm, đứng thẳng lưng chờ đợi mệnh lệnh giao xuống.
“Tôi ra lệnh cho cô bây giờ phải cùng Ninh Vũ Phi về nhà dưỡng thương ngay lập tức, đợi chấn thương lành hẳn rồi rồi trở lại báo cáo tình hình.” Giám đốc Dương nghiêm túc nói.
“Giám đốc, tôi không muốn nghỉ ngơi, tôi…”
“Đội trưởng Lăng, cô dám không tuân lệnh của tôi sao?”
“Không dám.”
Giám đốc Dương nói tiếp: “Vậy thì về nhà dưỡng thương cho tốt.”
“Rõ.”
Đợi giám đốc Dương vừa khuất bóng, Ninh Vũ Phi lập tức cười ha hả bước ra: “Chị Bảo Châu, cũng trễ rồi, hay chúng ta mau chóng đi về đi, được không?”
“Hừ.”
Lần này đội trưởng Lăng Bảo Châu trực tiếp gọi tài xế lái xe về.
Chỉ giúp Ninh Vũ Phi một lần thôi đã quá sức với thân phận của cô ta lắm rồi, không thể nào lặp lại lần thứ hai cả.
“Vũ Phi, cậu thành thật đi thi lấy bằng lái xe cho tôi, thanh niên hơn hai mươi tuổi đầu còn không có nổi một cái bằng lái thì coi sao được?”
“Chị Bảo Châu, tôi nghe bọn họ nói hiện giờ bằng lái xe lừa bịp lắm, hay vẫn là thôi đi.”
Lăng Bảo Châu nhíu chặt mày, ánh mắt lạnh lùng: “Ý của cậu là cậu cứ hiên ngang không bằng mà lái xe, hay là muốn mua bằng thông qua con đường phi pháp?”
“Được rồi, được rồi, buổi chiều tôi sẽ đi tìm một trường dạy lái xe để đăng ký.”
Bởi vì giữa trưa đám người Giang Vị Noãn ăn ở trường học, cho nên Ninh Vũ Phi chỉ nấu phần ăn cho hai người.
“Chị Bảo Châu, chị cứ nghỉ ngơi dưỡng thương cho tốt đi, đừng bận tâm lo nghĩ nhiều quá.”
“Có loại thuốc nào có thể làm cho miệng vết thương nhanh chóng hồi phục không?” Lăng Bảo Châu hỏi.
Ninh Vũ Phi nhanh chóng lắc đầu: “Cái này thật sự là không có, nhưng bài tập nhịp thở tôi dạy chị trước kia thì có thể. Buổi sáng chị ra ngoài sân luyện tập đi.”
“Ừ.”
Không thể không nói phương pháp dạy của Ninh Vũ Phi rất có hiệu quả, Lăng Bảo Châu có thể cảm giác được thể lực của mình có sự thay đổi, trở nên mạnh hơn. Trước kia chạy hết sức hai kilomet thôi cô ta đã không thể tiếp tục được, nhưng hiện tại với hai kilomet cũng không có quá mệt mỏi.
Sau khi ăn cơm xong, Ninh Vũ Phi chuẩn bị ra ngoài tìm trường dạy lái xe, thật ra trong lòng rất muốn tìm người trực tiếp mua luôn cái bằng.
Lăng Bảo Châu như nhìn thấu tâm tư của Ninh Vũ Phi, cảnh cáo nói: “Tốt nhất là cậu thành thật đi thi lấy bằng cho tôi, tôi sẽ kiểm tra thông tin đào tạo lái xe của cậu đó.”
“Haiz. Được rồi, biết rồi.”
Điều này làm cho Ninh Vũ Phi thấy rất phiền phức, thật sự như vậy sẽ rất tốn thời gian của mình, nếu có một người bạn đi cùng thì hay biết mấy.
Tức thì nghĩ ngay đến Đường Tố Nga, Ninh Vũ Phi nhớ là cô ấy cũng chưa có bằng lái xe, hai người có thể học cùng nhau.
Ninh Vũ Phi bấm số của Đường Tố Nga, gọi cho cô ấy nói: “Tố Nga, em tan học chưa?”
“Buổi chiều em không có tiết, bây giờ em chuẩn bị về.”
“Anh nhớ là hình như em chưa có bằng lái xe đúng không?”
“Em còn chưa thi nữa đây, bạn học của em đều thi lấy bằng hết rồi, em tính sau khi tốt nghiệp sẽ lập tức đi thi bằng lái xe nè.” Đường Tố Nga nói.
“Vậy tốt quá rồi, chúng ta cùng nhau đi thi bằng lái xe đi.”
“Anh Vũ Phi, anh cũng muốn thi sao? Được, chùng ta đi thi cùng nhau.”
“Được rồi, vậy để anh tới đón em.”
Hai người gặp nhau trước cổng trường học, sau đó đi tìm một trung tâm dạy lái xe, trường mở ở trong khu làng đại học, khoảng cách từ trường đến chỗ học lái xe cũng gần.
Nơi này rất rộng, xe phục vụ cho việc đào tạo cũng rất nhiều.
“Anh Vũ Phi, chúng ta học ở chỗ này nhé?”
“Ừ.”
Ninh Vũ Phi đi vào đăng ký rồi đóng tiền, sau đó nhân viên công tác dẫn hai người đến một bãi sân luyện tập.
Người giảng dạy cho bọn là một người đàn ông trung niên, đội cái mũ rơm, đang tỉ mỉ hướng dẫn các học viên tập lái.
“Thầy giáo Trương, hai người này là học viên của thầy, thầy sắp xếp cho bọn họ tập lái xe với.”
“Được.”
Một lúc sau, thầy giáo Trương lấy ra ba tờ mười nghìn, đưa trực tiếp cho Ninh Vũ Phi: “Đi mua cho tôi một bao thuốc lá.”