Ninh Vũ Phi cũng không chịu thua kém, ngay lập tức thể hiện trình độ Thái Cực Quyền sơ đẳng của mình.
Ầm!
Gió mạnh bắn ra từ bàn tay của hai người, nội lực mạnh mẽ gây ra những vết nứt trên thân cây xung quanh.
“Kỹ năng của người này thực sự có thể so sánh tương đương với tôi.” Người đeo mặt nạ không khỏi kinh ngạc.
Ninh Vũ Phi không có bất kỳ phản ứng gì khi nghe câu nói của đối phương. Anh tung ra một cú đấm, buộc đối phương phải giơ tay ra chặn lại.
Chỉ vỏn vẹn trong hai chiêu, người đeo mặt nạ đã phải lùi lại phía sau vài bước, đón lấy nắm đấm của Ninh Vũ Phi. Cánh tay bị Ninh Vũ Phi đấm đau đớn, đến mức cảm giác như xương tay đã gãy hết cả rồi.
“Haha, không chơi với cô nữa, có phải cô đã đưa Hộp Trường Sinh về rồi đúng không? Nói xem mình là ai? Tại sao lại muốn trả Hộp Trường Sinh về lại tay tôi?” Ninh Vũ Phi hỏi.
Người đeo mặt nạ không trả lời, trực tiếp quay người chạy đi, đẩy nhanh tốc độ biến mất trước mặt Ninh Vũ Phi.
Thế nhưng khi người đeo mặt nạ cảm thấy mình đã an toàn, Ninh Vũ Phi lại một lần nữa chặn trước mặt cô ta.
Cách này không được thì chuyển sang hướng khác, thế nhưng kết quả vẫn là như vậy.
Ninh Vũ Phi cực kỳ nhàn nhã, có thể nghe thấy hơi thở gấp gáp của người đeo mặt nạ, anh nói: “Cô không chạy trốn được đâu. Mau nói cho tôi tất cả những gì tôi muốn biết đi!”
Người đeo mặt nạ trầm mặc không nói gì, thấy mình không có cách nào thoát khỏi vòng vây của Ninh Vũ Phi, đành phải chống lại anh.
“Bụp bụp!”
Hai nắm đấm của Ninh Vũ Phi ẩn chứa sức mạnh vô hạn, người đeo mạnh nạ hừ lạnh một tiếng, khoé miệng đã rỉ máu.
“Hắc hổ đào tâm!”
Một nắm đấm hất hai tay của đối phương ra, Ninh Vũ Phi nắm lấy cổ áo của đối phương bằng năm ngón tay như móng vuốt.
“Xoẹt!”
Đột nhiên có tiếng quần áo bị xé toạc, quần áo của người đeo mặt nạ trực tiếp bị Ninh Vũ Phi xé nát ra, trong lòng anh thầm nghĩ chất lượng áo như này quá kém rồi.
Thế nhưng ngay giây tiếp theo, Ninh Vũ Phi phải mở to hai mắt, hỏi: “Cô là con gái sao?”
“Khốn nạn!”
Người đeo mặt nạ tát mạnh vào mặt Ninh Vũ Phi, che ngực rồi nhanh chóng rời khỏi đây.
Chỉ còn lại Ninh Vũ Phi ở một mình đứng chết lặng tại chỗ, anh có chút ngại ngùng, sao đó có thể là một cô gái chứ, cơ thể còn rất đẹp nữa.
“Á...chạy mất rồi.”
Ninh Vũ Phi bất lực xoa mặt,vừa rồi anh còn mới bị cô ta tát nữa chứ.
“Thôi bỏ đi!”
Vứt tấm vải đen trong tay sang một bên, đối phương có thân hình rất đẹp, thế nhưng đáng tiếc anh lại chưa nhìn thấy khuôn mặt của cô ta.
Trở lại biệt thự, Ninh Vũ Phi nhìn thấy chị tư của mình, chị ấy ngồi trên sofa, chơi đùa với Hộp Trường Sinh.
“Sáu út, em về rồi đấy à?” Lâm Thanh Tiêu ra hiệu bảo Ninh Vũ Phi đi về bên đó.
“Vâng, chị tư, hôm nay sao chị lại có thời gian rảnh rỗi đến đây thế? Có phải là do chị nhớ em không?” Ninh Vũ Phi nói.
Lâm Thanh Tiêu hôn Ninh Vũ Phi một cái rồi nói: “Đương nhiên là do chị nhớ em trai chị rồi. Đồ vật này của em thật là lạ lùng, sao chị không mở ra được thế?”
Cô ấy không ngừng xoay Hộp Trường Sinh, thế nhưng mãi vẫn không tìm được cách mở hộp.
“Món đồ này không mở được bởi vì cơ bản là nó không mở được đâu.” Ninh Vũ Phi nói.
Lâm Thanh Tiêu ném Hộp Trường Sinh lên bàn, đặt hai tay lên vay Ninh Vũ Phi, nói: “Sáu Út, hôm nay chị gái của em có xinh đẹp không?”
“Rất xinh đẹp!”
Khuôn mặt của chị tư từ trước đến nay đã rất xinh đẹp, mỹ miều, quyến rũ, giống như trời sinh ra chị đã có một nét quyến rũ mê người, như thần tiên sống vậy.
Chị cả, chị hai, chị ba đều có tính cách lạnh lùng hơn một chút, chị năm thì lại trầm tính hơn, chị tư thì có chút mạnh mẽ. Dù sao thì Ninh Vũ Phi cũng rất khó để chống đối chị tư.