"Chị, em cảm thấy như này vẫn ổn mà." Ninh Vũ Phi gãi sau gáy.
Lâm Thanh Tiêu dẫn Ninh Vũ Phi vào phòng tắm, ngồi xuống, sau đó dùng kéo sửa sang lại tóc cho Ninh Vũ Phi, cuối cùng lại thoa lên chút keo tạo kiểu tóc.
Quả nhiên, dưới bàn tay tinh anh tạo kiểu tóc của Lâm Thanh Tiêu, giá trị nhan sắc của Ninh Vũ Phi tăng vọt theo đường thẳng.
Vốn dĩ anh đã có chút vô lại, nhưng bây giờ lại chính là một soái ca chân chính.
"Sáu Út, nếu ngày nào em cũng ăn mặc như vậy, chẳng phải lũ con gái theo đuổi em sẽ phải xếp hàng tới tận nước ngoài luôn sao?" Lâm Thanh Tiêu hài lòng nói.
Ninh Vũ Phi lúng túng gật đầu, cảm giác đầu mình thật sự rất không tự nhiên, rất muốn dùng tay hất hất một phát.
"Đừng có lộn xộn, cứ để như vậy đi."
"Chị, bây giờ còn sớm, cũng không thể cứ để như vậy mãi cho đến buổi tối được. Thật là khó chịu quá."
Bây giờ mới có hai giờ thôi. Lâm Thanh Tiêu nói: "Không đâu, chúng ta vẫn còn chút chuyện quan trọng đây này."
"Chị, hay là chị tha cho em đi, em thực sự không chịu nổi đâu."
"Đi thôi."
Chính Lâm Thanh Tiêu cũng thay một bộ váy lễ phục màu đen tuyệt đẹp, sau đó kéo Ninh Vũ Phi đi vào trong một căn phòng.
Trong đó có một cô gái phương Tây đeo máy chụp hình, mỉm cười nói: "Cô a, đã chuẩn bị xong, bất cứ lúc nào cũng có thể bắt đầu."
"Chị, mọi người định làm gì vậy, không phải chị muốn chụp album ảnh chứ?" Ninh Vũ Phi hỏi.
Lâm Thanh Tiêu che miệng cười một tiếng, nói: "Nếu tiểu sư đệ muốn xem thử thì chị có thể chụp cho em một tấm."
"Ặc."
Thiếu chút nữa Ninh Vũ Phi đã phun ra máu.
Nếu là chị tư chụp album ảnh, vậy không phải sẽ cháy hàng luôn sao?
"Chị, chị chụp cho một mình em xem là được rồi, những người khác cứ mặc kệ họ đi." Ninh Vũ Phi mặt dày vô liêm sỉ nói.
"Được rồi, nhưng hôm nay chúng ta sẽ chụp kiểu khác."
Lâm Thanh Tiêu kéo Ninh Vũ Phi vào, bắt đầu chụp ảnh, cũng chính là bộ sưu tập của riêng hai người mà thôi.
Tanh tách, tanh tách.
Vì phải phối hợp với Lâm Thanh Tiêu, Ninh Vũ Phi vô cùng mệt mỏi, không phải ôm thì là cõng, hoặc lại là một động tác khác, mệt đến ngất ngưởng.
Đến khi chạng vạng tối, Ninh Vũ Phi và Lâm Thanh Tiêu ăn bữa tối dưới ánh nến, còn uống một chút rượu đỏ.
"Tiểu sư đệ, nói với em một chuyện. Chị, chị cả và chị năm của em trở về gặp sư phụ." Lâm Thanh TIêu nói.
"Sư phụ, ông ấy cũng không tồi, lần trước em rời đi cũng không gặp sư phụ, cảm thấy hơi có lỗi với lão già ấy."
"Không sao. Bây giờ ông già đấy vẫn phong lưu lắm, mỗi ngày đều đối xử tốt với mấy quả phụ xinh đẹp, sẽ không nghĩ tới chúng ta đâu."
Lâm Thanh Tiêu lấy điện thoại di động ra, lật vài tấm ảnh, Ninh Vũ Phi nhìn một chút lập tức cảm thấy bó tay.
Bản thân sư phụ đã hơn bảy mươi như thế rồi, vậy mà vẫn mặc đồ Tây đi giày da, còn làm kiểu tóc, tay nâng hoa tươi, ăn bữa tối dưới ánh nến cùng một quả phụ xinh đẹp, so với ai cũng đều phong lưu hơn cả.
"Tốt nhỉ, ông ta vẫn mãi là ông già thoải mái nhất." Ninh Vũ Phi liên tục cười khổ.
"Cho nên mới nói cứ việc yên tâm là mọi chuyện sẽ tốt, ông già ấy vẫn khoẻ."
"Đúng vậy, Chúng ta đừng suy nghĩ nhiều."
Lâm Thanh Tiêu nói: "Chúng ta ăn nhanh lên đi. Gần đến lúc phải đi rồi, chị dẫn em đi tán gái."
Rất nhanh, ở cổng có một chiếc Rolls - Royce màu vàng hạng vip dừng lại. Một người đẹp tóc vàng đi tới, nói: "Cô Ninh, cậu Lâm, mời."
"Chị... Chị có chắc ngồi lên chiếc xe này thì sẽ không có vấn đề gì không? Đây chính là chiếc Rolls - Royce bản màu vàng số lượng có hạn mà trên toàn thế giới chỉ có mười chiếc đó."
Lâm Thanh Tiêu cười một tiếng quyến rũ: "Có vấn đề gì sao? Lần sau chị có thể trực tiếp làm cho cậu một chiếc xe bằng vàng ròng."
"Đừng đừng đừng. Chị mà đưa cho em chiếc xe đó thì không đến một đêm sẽ lập tức bị người ta cướp đi đấy."