“Chú ý an toàn.” Tiêu Úc Tâm dặn dò.
“Ừm, không thành vấn đề.”
Kim Hoàng Anh bắt chéo hai chân, vẻ mặt tràn đầy xem thường.
Bọn họ dám khiêu khích là vì đã hoàn toàn nắm chắc, luyện Teakwondo đạt tới đỉnh cao thật ra cũng chỉ có vài người.
Chỉ đáng tiếc, mấy tên tân binh này thì có thể luyện được đến trình độ nào cơ chứ, chẳng qua cũng chỉ là khoa chân múa tay rồi thêm chút cậy mạnh vào, ngoài ra chẳng còn gì nữa.
Sau khi người của hai bên lên sân, hét to một tiếng liền lao vào đánh.
Anh một đấm tôi một đá, anh lùi tôi tiến, tôi tiến anh lùi, cứ như thế hơn nửa ngày vẫn chưa phân được thắng bại.
“A.”
Người của Teakwondo tăng tốc tạo ra một cú đá bay, nhưng bị câu lạc bộ võ thuật cản được, hai người đồng thời ngã xuống đất, vật lộn với nhau.
Về phần cái gì mà so đấu với chả so tài, không thèm qua tâm nữa, hoàn toàn chính là đánh nhau thông thường.
“Dừng.”
Trọng tài quả thật là không thể nhìn được nữa, trực tiếp kêu dừng.
Kim Hoàng Anh để mắt tới Tiêu Úc Tâm, chỉ cần đánh bại cô ta thì có thể xưng bá tại đại học Long Diệu rồi, hơn nữa đối phương còn là hoa hậu giảng đường, đánh cược để đối phương làm người phụ nữ của mình, vậy thì càng tốt hơn.
“Hội trưởng Tiêu, người của chúng ta đều là kẻ tám lạng người nửa cân, không thì tôi và cô làm một trận, một ván định thắng thua, được không?”
“Anh đừng mơ, hội trưởng của chúng tôi bị thương còn chưa khỏi, đây là anh lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.”
“Đúng thế, có giỏi thì đánh với tôi này.” Người của câu lạc bộ võ thuật lớn tiếng nói.
Kim Hoàng Anh cười lạnh: “Với bộ dạng này của các ngươi, còn nói cái gì mà câu lạc bộ mạnh nhất của đại học Long Diệu, kết quả là ngay cả hội trưởng cũng không dám xuất chiến, quả thực là một đám phế vật.”
“Anh...”
Tiêu Úc Tâm đứng lên chuẩn bị đi nghênh chiến, đối phương quá ngạo mạn rồi.
“Úc Tâm, cậu thật sự muốn đi nghênh chiến đấy à? Vết thương của cậu còn chưa lành đâu.” Ninh Vũ Phi nói.
“Không thì... Cậu giúp tôi đánh được không?” Tiêu Úc Tâm tất nhiên biết tình trạng của mình, chắc chắn là đánh không nổi.
Nhưng Ninh Vũ Phi thì có thể, tên này rất lợi hại.
“Cái này... Úc Tâm, cậu đang gài tôi sao?” Ninh Vũ Phi nói.
Tiêu Úc Tâm thơm Ninh Vũ Phi một cái, nói: “Đây là phần thưởng cho cậu, cậu thắng rồi, tôi có thể tặng nụ hôn đầu tiên cho cậu.”
“Cậu cũng quá...”
“Tôi cho phép cậu vươn đầu lưỡi.”
“Được, một lời đã định.”
Ninh Vũ Phi vỗ đùi, người đẹp đã nguyện ý trả giá rồi, bản thân mình mà không biểu hiện một chút thì sao mà được chứ.
Tiêu Úc Tâm đứng lên nói: “Anh còn chưa đủ tư cách khiêu chiến với tôi, nhưng anh có thể so chiêu với đồ đệ của tôi trước, thắng đã rồi nói.”
Lúc này, Kim Hoàng Anh đánh giá Ninh Vũ Phi, thấy anh nhỏ gầy hơn mình, cười nói: “Hội trưởng Tiêu, cô không chiến đấu cũng được, nhưng nếu như tôi đánh bại được đồ đệ của cô, cô liền làm người phụ nữ của tôi, được chứ?”
Lần này, câu lạc bộ võ thuật không phản bác lại, ngược lại liên tục cười lạnh.
Ninh Vũ Phi là ai, là người đánh đâu thắng đó, giải quyết một tên như Kim Hoàng Anh thì quá là đơn giản.
Tiêu Úc Tâm khinh thường: “Nếu như anh thua liền lăn ra ngoài, vĩnh viễn không được bước chân vào nơi này nữa.”
“Được.”
Không ngờ Tiêu Úc Tâm có thể đồng ý, điều này làm cho Kim Hoàng Anh vô cùng vui mừng, trong lòng đã nghĩ đến việc tối nay nên dùng tư thế gì rồi.
Ninh Vũ Phi sờ mũi đi lên đài, nhìn về phía Kim Hoàng Anh đã chuẩn xong.
Đối phương cười lạnh, đi tới trước mặt Ninh Vũ Phi, dựng thẳng bàn tay như một con dao dính vào cánh tay Ninh Vũ Phi, nói: “Tao sẽ chặt đứt xương tay của mày trước.”
Lại vươn tay dán vào chân trái Ninh Vũ Phi, nói: “Sau đó sẽ đá gãy bắp chân của mày. Tiếp đó là dùng một tay đánh cho não của mày chấn động.”
“Anh nói linh tinh cái gì đấy, có đánh hay không?”
“Mày sẽ hối hận. Nhìn đây.”
Một tay của Kim Hoàng Anh chặt xuống muốn chặt gãy cánh tay của Ninh Vũ Phi.
Chát.