Mục lục
Y vương vạn dặm truy thê - Ninh Vũ Phi (Truyện full tác giả Thi Thi)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng không giống binh chủng ở nước ngoài, đại đa số đều là vì ích lợi mới đi chiến đấu, nếu không phải ngày nay công nghệ phát triển thì nước nào dám khiêu khích nước Đại Xuân.

Bỗng nhiên, Lâm Minh Nhiên từ ngoài cửa bước vào, đã khóc không thành tiếng.

“Minh Nhiên, em không đi sao?” Lâm Hải nói.

“Anh ơi, sao anh lại nói dối em, anh nói là anh đã xuất ngũ để về với em bởi vì anh đã hết thời gian nhập ngũ sao?”

“Anh...”


Vừa rồi, Lâm Minh Nhiên đã biết toàn bộ, Ninh Vũ Phi có thể cảm nhận được động tĩnh bên ngoài, anh biết Lâm Minh Nhiên không rời đi.

Bởi vì anh không muốn nhìn một kẻ cứng rắn chết đi, chỉ có Lâm Minh Nhiên mới có thể khiến Lâm Hải đồng ý phẫu thuật, cho nên anh không nhắc nhở Lâm Minh Nhiên còn ở bên ngoài.

“Anh Ninh, làm ơn cứu anh trai em, dù cho có bao nhiêu tiền đi nữa, em nhất định sẽ trả.” Lâm Minh Nhiên khẩn cầu nói.

“Minh Nhiên, đừng làm loạn, ngay cả khi anh có thể đứng dậy một lần nữa, khối u và viên đạn trong đầu vẫn sẽ giết chết anh. Số tiền này sẽ cho phép em được học hành cho đến khi tốt nghiệp và tìm được việc làm, vì vậy em không phải làm công việc bán thời gian mỗi ngày và làm ảnh hưởng đến việc học.”

“Thật ra Minh Nhiên cũng giấu anh, để cho anh có cơ hội đứng dậy, cô ấy đã bỏ học.” Ninh Vũ Phi nói.

Nghe vậy, Lâm Hải trở nên giận dữ: “Minh Nhiên, em bỏ học sao?”

“Đúng vậy!”

“Em...Sao em lại ngốc như vậy hả, anh không còn sống được quá nửa năm, tại sao em phải làm như vậy?” Lâm Hải tự trách.

“Anh, em chỉ muốn anh có thể đứng dậy, em không nghĩ nhiều như vậy.”

“Em gái ngốc, em thật sự quá ngốc.”

Ngay cả những người như Lâm Hải, dù đổ máu nhưng không rơi nước mắt, cũng đã khóc.

Ninh Vũ Phi nhìn hai anh em rồi nói: “Thật ra tôi có thể nắm chắc 50% thành công.”

“Làm, chúng ta làm, chỉ cần có một tia sáng của cuộc sống, chúng ta nhất định phải phẫu thuật.” Lâm Minh Nhiên nói.

“Minh Nhiên, đừng làm loạn, chúng ta không có nhiều tiền như vậy, tiền này để cho em học hành và tìm việc.” Lâm Hải nói.

“Tôi còn chưa nói xong, tuy rằng xác suất thành công chỉ có 50%, nhưng ý tôi là khối u và viên đạn đều được lấy ra, không có tỷ lệ tử vong ở đây. Ngay cả khi không thể lấy đạn ra, vẫn có thể loại bỏ khối u trong não của anh, sống tới 80 tuổi cũng không có vấn đề gì đâu, hầu hết viên đạn chỉ sẽ gây khó chịu cho tầm nhìn thôi.”

Nghe vậy, hai anh em họ thấy được một tia hy vọng, Lâm Minh Nhiên kích động nói: “Anh, anh có nghe không, anh Ninh nói làm phẫu thuật cũng sẽ không chết, anh được cứu rồi.”

“Vậy còn chi phí phẫu thuật?” Lâm Hải hỏi, bởi vì anh ta cũng không có quá nhiều tiền.

Ninh Vũ Phi nói: “Bây giờ Minh Nhiên đã tìm được công việc, số tiền này tôi sẽ giúp hai người trả trước, chờ khi anh khỏe lại, có thể tìm được một công việc hay trở lại quân đội, cứ từ từ rồi trả, tôi không cần gấp.”

“Sao anh lại giúp hai chúng tôi vậy chứ?”

Lâm Hải hơi lo lắng, có khi nào sau này Ninh Vũ Phi muốn em gái anh ta trở thành người phụ nữ của anh không.

“Không có, chỉ là tôi tôn trọng một người đàn ông như anh thôi, Minh Nhiên chỉ có mình anh là người thân, tôi cũng là bác sĩ, tôi cứu được thì tôi nhất định sẽ cứu.” Ninh Vũ Phi nhún vai.

“Anh Ninh, cảm ơn anh, em nhất định sẽ tìm được một công việc tốt, sẽ sớm trả tiền lại cho anh.” Lâm Minh Nhiên bảo đảm.

“Sau này nói sau, chờ anh trai em khỏe lại, việc đầu tiên là em phải quay trở lại trường học, còn công việc anh sẽ nhờ Tiểu Nhã sắp xếp cho em.”

“Em cảm ơn!”


Ninh Vũ Phi cười: “Không có gì, đây là việc anh cần làm thôi, anh sẽ giải quyết chuyện phẫu thuật rồi thông báo lại cho em, chậm nhất là ba ngày, phải ăn uống thật tốt, để cơ thể duy trì trạng thái khỏe mạnh. Bây giờ anh còn phải đi học, tối sẽ nghiên cứu kỹ kết quả kiểm tra, cho nên sẽ không có thời gian đến thăm hai người, hai người phải tự chăm sóc cho mình thật tốt nha.”


“Ninh Vũ Phi, anh còn đi học sao?” Hai anh em đều bất ngờ.


“Đúng vậy, tôi vẫn còn là một sinh viên, còn ở đây thì làm việc với danh nghĩa một bác sĩ, cứ như vậy.”


“Vẫn là một sinh viên sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK