“Thanh Tiêu, những lời em nói vừa rồi là sự thật sao?”
Một giọng nói lạnh lùng nhưng cũng có phần trong trẻo truyền đến, nhị sư tỷ Liễu Việt Yến đang đứng trên lầu hai, trên người mặc một chiếc váy ngủ giống như thể vừa mới tắm rửa xong.
Ninh Vũ Phi nhìn thấy nhị sư tỷ của mình liền ha hả cười nói.
“Nhị sư tỷ, sao chị cũng trùng hợp xuất hiện ở đây?”
“Còn không phải do nhớ em, muốn qua thăm em một lát sao?”
Liễu Việt Yến đi xuống lầu.
Lâm Thanh Tiêu đi theo sau tiếp lời.
“Ôi, nhị sư tỷ, chị còn lo lắng cho Vũ Phi gì chứ? Có em ở đây, ai dám bắt nạt tiểu sư đệ của em, em sẽ giết chết kẻ đó.”
“Em không đem Sáu Út đi phá phách là tốt rồi, mau đi nấu cơm đi, đừng có mỗi ngày chỉ biết dụ dỗ tiểu sư đệ của mình.”
Liễu Việt Yến ra lệnh.
“Vâng...Vâng!”
Người Lâm Thanh Tiêu sợ nhất là đại sư tỷ và nhị sư tỷ, hai người bọn họ là những người rất nghiêm khắc, nghĩ đến vậy cô ta liền ngoan ngoãn, mau chóng đi vào bếp nấu cơm.
Có thể ra lệnh cho một thiên hậu nổi tiếng toàn thế giới đi nấu cơm quả thật cũng không có mấy người.
Liễu Việt Yến đưa tay chạm vào mặt Ninh Vũ Phi nói.
“Có phải tứ sư tỷ bắt nạt em không? Nói cho nhị sư tỷ biết, chị sẽ giúp em dạy dỗ cô ấy.”
“Không phải, tứ sư tỷ đối với em rất tốt, nhị sư tỷ cứ yên tâm, nhị sư tỷ, chị đi đường xa tới đây chắc hẳn là rất mệt mỏi rồi, để em giúp chị mát xa cho thư giãn gân cốt.”
“Được thôi!”
Lâm Thanh Tiêu trong nhà bếp bày ra vẻ mặt không mấy vui vẻ, tại sao chỉ có mình nhị sư tỷ có thể hưởng thụ sự chăm sóc của tiểu sư đệ.
“Tứ sư tỷ, để em giúp chị.”
Hoa Nùng Yêu từ cửa đi vào nói.
“Không cần, một mình chị cũng có thể làm được, em ra ngoài giúp đỡ Sáu Út đi.”
Lâm Thanh Tiêu trực tiếp từ chối.
Ninh Vũ Phi đang đấm bóp cho Liễu Việt Yến, bỗng cô chợt lên tiếng.
“Không cần đấm bóp nữa đâu, nói cho chị biết, gần đây em có gặp phải chuyện gì khó giải quyết hay không?”
“Không có, em đang sống rất vui vẻ, còn có tứ sư tỷ và ngũ sư tỷ bên cạnh, làm gì có kẻ nào dám bắt nạt em.”
“Vậy thì tốt rồi, chị chỉ lo em bị người ta bắt nạt, lúc nào em cũng luôn cứng đầu không chịu nghe lời của chị, theo chị đi làm ăn chẳng lẽ không tốt hơn sao?”
Liễu Việt Yến nói.
“Tiểu sư đệ, em vẫn nên học y là tốt nhất. Chữa bệnh cứu người thì không tốt sao? Thương trường chẳng khác nào chiến trường, chỉ toàn tàn sát lẫn nhau, nghĩ đến thôi cũng thấy thật kinh khủng.”
Liễu Việt Yến liếc nhìn về phía Hoa Nùng Yêu.
“Tiểu sư muội, đã lâu rồi chưa thấy tôi cầm đao nên em mới càng được nước lấn tới có phải hay không, có tin hay không, hôm nay tôi sẽ dạy dỗ em một bài học ngay tại đây.”
“Em không sợ, Sáu Út sẽ không đành lòng nhìn em bị đánh đâu.”
“Em à, trước giờ em vẫn luôn đối nghịch với chị, để xem hôm nay chị dạy dỗ em như thế nào.”
“Cứu tôi với, Sáu Út, nhị sư tỷ của cậu sắp ra tay với tôi kìa.”
Hoa Nùng Yêu hét lên.
Hai người phụ nữ mặc váy ngắn đang đánh nhau trên ghế sô pha, lúc này Ninh Vũ Phi cũng không biết nên nói gì cho phải.
Đến lúc ăn cơm, Liễu Việt Yến đã nói hết rõ sự tình, hóa ra là cô định đi nước ngoài một thời gian nên mới đến đây thăm Vũ Phi một lát, lần này đi ước chừng cũng hơn tháng mới trở về.
Liễu Việt Yến căn dặn Lâm Thanh Tiêu và Hoa Nùng Yêu chăm sóc tốt cho Vũ Phi.
“Sư tỷ, chị cứ yên tâm, bọn em sẽ chăm sóc cho tiểu sư đệ thật tốt.”
Hoa Nùng Yêu nói.
“Ừ!”
Liễu Việt Yến nhìn về phía Lâm Thanh Tiêu.
“Thanh Tiêu, đặc biệt là em đó, biết tình trạng của tiểu sư đệ như vậy cũng đừng nên trêu chọc em ấy, lỡ như đến lúc đó xảy ra chuyện tình gì thì biết tình làm sao, đừng coi lời căn dặn của sư phụ như gió thoảng mây bay.”
“Biết rồi mà!”
Lâm Thanh Tiêu nhìn về phía Vũ Phi nói.
“Em thấy không Sáu Út, trước khi đi sư tỷ còn lo lắng cho em nhiều như thế nào kìa?”
“Em...”
Ninh Vũ Phi có vẻ ngập ngừng.
“Sáu Út, em sao vậy? Cơ thể không thoải mái sao, sao sắc mặt lại trở nên tái nhợt như thế?”