"Sao có thể chứ, cậu sao có thể điều động được hai thế lực to lớn như vậy chứ?" Lão Từ không dám tin.
Ba thế lực nhà Âu Dương có thể dựa dẫm vào bây giờ chỉ còn sót lại một đoàn sát thủ, trực tiếp mất đi hơn nửa nền móng.
Âu Dương Chấn Hưng không dám tưởng tượng rốt cục bản thân đã chọc vào người như thế nào, lại có thể đồng thời khiến cho Thiên Hội và hội Hắc Long của ba anh em nhà họ Lý dốc sức vì mình như vậy.
"Ninh Phàm, cho dù là vậy Ninh Vũ Phi cậu cũng đừng đắc ý, cậu nghĩ rằng nhà Âu Dương chỉ có một thế lực như vậy thôi sao?" Lão Từ nói.
"Không phải là còn có một đoàn lính đánh thuê ở nước ngoài sao? Nếu như là nước ngoài, tôi có lẽ sẽ nể nang một chút, nhưng đừng quên, đây là nước Đại Hạ, lính đánh thuê không thể tùy ý tiến vào."
"Cậu..."
Sắc mặt lão Từ căng thẳng, nói tiếp: "Thế thì sao chứ? Tôi sớm đã đem tin tức của cậu truyền ra ngoài rồi, một khi chúng ta chết, thì cậu sẽ gặp phải sự truy sát không ngừng nghỉ của đoàn đánh thuê Huyết Lang Dũng."
Pằng pằng pằng!
Đột nhiên, bên ngoài biệt thự truyền đến tiếng đọ súng kịch liệt.
Thậm chí ngay cả mấy người đi tới cửa, Ninh Vũ Phi quay người lại, chỉ thấy bên ngoài có rất nhiều người đi vào đây, dẫn đội vẫn là hai người phụ nữ.
Ninh Vũ Phi cũng không hiểu nổi, anh không hề gọi người tới hỗ trợ mà, cho dù là chị Lan thì bọn họ cũng không nhanh như vậy chứ?
"Sáu Út, em ngứa da rồi đúng không? Làm ra chuyện nguy hiểm như vậy!" Một giọng nói lo lắng truyền tới.
"Nhị sư tỷ?" Ninh Vũ Phi sợ đến nỗi giật bắn mình.
Một đám người được huấn luyện nghiêm chỉnh đi vào, xếp thành hàng ngang, khí thế lạnh như băng khiến người nhà Âu Dương không biết phải làm sao.
Sau đó nhị sư tỷ Liễu Việt Yến đi tới, phẫn nộ bừng bừng quát mắng Ninh Vũ Phi, bên cạnh còn có ngũ sư tỷ của Ninh Vũ Phi.
"Sáu Út, mau qua đây, nhanh lên!" Liễu Việt Yến nói.
Người nhà Âu Dương đưa mắt nhìn nhau, đều không biết gọi Sáu Út là gọi ai. Chẳng lẽ là Ninh Vũ Phi?
Ninh Vũ Phi vội vàng ném súng qua một bên, chạy đến trước mặt hai vị sư tỷ, bất đắc dĩ nói: "Hai sư tỷ à, sao hai chị lại tới đây rồi?". Bạn đang đọc truyện tại * TRÙM truуện. me *
Chỉ thấy Liễu Việt Yến véo chặt lấy cái tai của Ninh Vũ Phi, nói: "Sáu Út em giỏi thật đấy, lại dám làm chuyện nguy hiểm như vậy, không coi sư tỷ ra gì đúng không?"
"Á... Sư tỷ, em sai rồi, em sai rồi, lần sau không dám nữa đâu." Ninh Vũ Phi liên tục xin tha.
Người nhà Âu Dương nhìn thấy mà há hốc miệng, Ninh Vũ Phi vừa rồi còn một mình hiên ngang, làm sao đến trước mặt hai người phụ nữ này lại ngoan ngoãn như chó con thế?
“Các người là?”
Âu Dương Chấn Hưng không thể tin nổi, nói: “Cô là Liễu Việt Yến của tập đoàn Hằng Vũ Quốc tế sao? Còn cô là giáo sư Hoa Nùng Yêu của Đế Đô sao?”
“Hay cho một gia tộc Âu Dương nho nhỏ lại dám động thủ với tiểu sư đệ của chúng ta, các người chán sống rồi sao!”
Gương mặt xinh đẹp của Hoa Nùng Yên đầy vẻ tức giận.
“Âu Dương Chấn Hưng, cũng may mà tiểu sư đệ của tôi không có việc gì, nếu không tôi sẽ đánh cho mấy người thịt nát xương tan.” Liễu Việt Yến lạnh lùng nói.
Âu Dương Chấn Hưng khóc không ra nước mắt, trong trận này rốt cuộc là ai đối phó ai, nói: “Hai vị, là Ninh Vũ Phi trêu chọc nhà Âu Dương trước.”
“Cho dù em ấy có trêu chọc các người thì sao chứ, chẳng lẽ một gia tộc lớn như các người lại đi bắt nạt một sinh viên hay sao? Các người đúng là chán sống rồi.” Liễu Việt Yến nói.
Hiện tại Ninh Vũ Phi không dám nói lời nào, mà chỉ đứng ở phía sau hai vị sư tỷ, chính xác là hai vị sư tỷ bắt Ninh Vũ Phi trốn ở phía sau.
“Các người… Các người không hề nói lý!” Âu Dương Chấn Hưng tức đến đỏ cả mặt.
“Các người ỷ đông hiếp yếu, đó chính là lỗi của các người, hừ.” Hoa Nùng Yên đáp lại.
Ninh Vũ Phi đang định mở miệng nói chuyện, anh vừa mới mở miệng nói: “Hai vị…”
“Sáu Út, im miệng!” Hai vị sư tỷ cùng nhau nói.