Lý Thanh Vân cảm giác bản thân mình sắp suy sụp rồi, bởi vì mới sáng sớm mình đã bị tát hai cái, bản thân mình lớn như vậy nhưng mà nào đã chịu tủi thân như thế này bao giờ đâu.
“Các người làm phản cả rồi!” Lý Thanh Vân trực tiếp như muốn bùng nổ, hét: “Ném cô ta ra ngoài cho tôi! Nhanh lên!”
“Tôi xem các người ai dám?”
Một tiếng giận dữ, viện trưởng Triệu đi đến, mới vừa đi vào bệnh viện liền nhìn thấy chuyện này, nói với hai tên bảo vệ: “Hai người các cậu đi ra ngoài đi.”
“Vâng!”
Sau khi viện trưởng Triệu nhìn thoáng qua mọi người, liền nói: “Ở đây ảnh hưởng không tốt, toàn bộ tới phòng họp đi.”
“Cả bốn người các cô các cậu đừng hòng thoát tội.” Lý Thanh Vân buông lời hung ác, đi ra ngoài liền bắt đầu gọi điện thoại gọi người.
Trong phòng họp, Trương Đình nói hết toàn bộ mọi chuyện một lượt, cuối cùng nói: “Viện trưởng, cứ cho là hôm nay dù tôi Truy cập https://truyenonline123.net để cập nhật nội dung các bạn nhé! hết toàn bộ mọi chuyện ra.”
“Cô nói đi.”
“Chúng tôi giấu tên viết thư khiếu nại Lý Thanh Vân, tại Truy cập https://truyenonline123.net để cập nhật nội dung các bạn nhé! đối phương là con gái của phó viện trưởng sao?” Trương Đình chất vấn.
Viện trưởng Triệu không biết phải trả lời như thế nào, còn cần nói sao, tất cả những tin khiếu nại gây bất lợi cho Lý Thanh Vân đều đã bị tiêu hủy hết.
“Chủ nhiệm Lý, chuyện này cô định giải thích như thế nào, tôi nghe được rất nhiều những lời khiếu nại về cô, cô giải thích đi?” viện trưởng Triệu nói.
“Tôi có gì Truy cập https://truyenonline123.net để cập nhật nội dung các bạn nhé! tôi mà thôi, điều này còn cần hỏi sao?” Lý Thanh Vân trực tiếp khinh thường.
Viện trưởng Triệu đột nhiên đập bàn đứng lên, quát: “Chú ý thái độ của cô, đây là bệnh viện Nhân Dân không phải bệnh viện của nhà họ Lý của cô.”
“Hừ, ông dọa tôi ít thôi, đợi lát nữa là ba tôi tới rồi.” Lý Thanh Vân cũng là đập bàn một cái, căn bản không xem viện trưởng Triệu ra gì.
Phương Tình nói: “Viện trưởng Triệu, hôm nay tôi nhất định phải thay em gái tôi tìm lại sự công bằng, cứ cho là vị trí bác sĩ này tôi không làm cũng được, tôi không cần Lý Thanh Vân bồi thường cái gì cả, chỉ cần cô ta xin lỗi em gái tôi thôi.”
“Em gái cô làm sao vậy, đã làm sai chuyện thì phải bị phạt, tôi có làm cái gì sai, ốm rồi thì có thể xin nghỉ, cũng có thể trực tiếp cút trở về nhà nghỉ ngơi, tôi bắt cô ta vừa quét nhà vừa ốm à?” Lý Thanh Vân nói.
“Cô.....” Phương Tình giận không thể chịu nổi, không có cách nào giảng đạo lý cho một kẻ độc ác.
Ninh Vũ Phi cũng rất muốn khắc lên mặt đối phương một con dấu mồm thối, chỉ có kẻ ác mới có kẻ ác độc hơn mới được.
“Bác sĩ Phương, cô đừng kích động, chuyện này tôi sẽ cho cô một lời giải thích thỏa đáng.” Viện trưởng Triệu tiếp theo nói với Lý Thanh Vân: “Chủ nhiệm Lý, vẫn là câu nói kia của tôi, chủ nhiệm các cô có quyền tùy ý sa thải người, tôi cũng có quyền sa thải các cô, tôi bây giờ trịnh trọng tuyên bố, cô đã bị sa thải!”
“Viện trưởng Triệu, có chuyện gì mà gấp gáp thế, sa thải một chủ nhiệm thì cũng phải hỏi qua ý kiến của tôi đã chứ?”
Mọi người nhìn về phía cửa, chỉ thấy một người đàn ông trung niên hơn 50 tuổi mặc tây trang đi vào, phía sau còn có một trợ lý.
“Phó viện trưởng Lý, ông tới thật đúng lúc.” Ánh mắt của viện trưởng Triệu hơi hơi nhíu lại.
Người này chính là ba của Lý Thanh Vân, cũng là phó viện trưởng của bệnh viện, là người lấy danh nghĩa, lãnh tiền lương hưởng thụ đãi ngộ, cả năm giời cũng chẳng được gặp mấy lần.
“Ba!”