Ninh Vũ Phi nói.
Lâm Thanh Tiêu cười nhẹ, gắp cho Ninh Vũ Phi một miếng thịt rồi nói.
“Tiểu sư đệ, ngoài chị ra thì có ai hiểu rõ về em hơn chị, sau này chị em ta càng có cơ hội tiếp xúc nhiều với nhau rồi.”
“Em...”
Ninh Vũ Phi không biết phải nói như thế nào.
Hoa Nùng Yêu thấy Ninh Vũ Phi có vẻ không thoải mái nên lấy tay đặt lên trán anh, ngạc nhiên nói.
“Nhiệt độ vẫn bình thường mà, tiểu sư đệ, sao em lại đổ nhiều mồ hôi như thế?”
“Chắc là do thời tiết nóng nực, không có gì đâu, haha...”
Liễu Việt Yến liếc mắt nhìn thấy biểu cảm nhăn nhó của Ninh Vũ Phi, còn có Lâm Thanh Tiêu ngồi đối diện đang nở nụ cười đầy ẩn ý nhìn về phía cậu ấy, cô mơ hồ cũng đã đoán được chuyện gì đã xảy ra giữa hai người bọn họ.
Vì vậy, dưới bàn ăn, cô liền đá vào chân Lâm Thanh Tiêu.
Lâm Thanh Tiêu bị đá vào chân liền lật đật thu chân mình lại, không may đầu gối của cô ta lại va phải vào bàn ăn.
Cạch!!!
Hoa Nùng Yêu thấy vậy liền sửng sốt.
“Có chuyện gì vậy?”
Nói xong liền lập tức cúi người nhìn xuống gầm bàn, quay lại hỏi.
“Thanh Tiêu, đang ăn cơm sao chị bất cẩn làm rơi cả giày thế kia?”
“Khụ khụ... vừa rồi bị va phải cạnh bàn nên có lẽ vô tình đã bị rớt ra, không có chuyện gì to tát đâu mà.”
“Thanh Tiêu, em thật lớn gan, dám ở trước mặt trêu chọc Sáu Út?”
Liễu Việt Yến lên tiếng, từ nãy đến giờ cô đã nhìn thấy hai người bọn họ có vẻ gì không ổn.
Ninh Vũ Phi sờ sờ mũi nói.
“Khụ Khụ, nhị sư tỷ, không phải như chị nghĩ đâu, chị cứ bình tĩnh trước đã.”
“Đứa nhỏ này cũng thật là! Luôn luôn bị tứ sư tỷ bắt nạt.”
Liễu Việt Yến bất lực nhìn Ninh Vũ Phi, thở dài nói.
“Thôi! Ăn cơm đi.”
“Dạ!”
Lâm Thanh Tiêu cúi đầu, liếc mắt nhìn thoáng qua những người trên bàn ăn, thực lực của nhị sư tỷ tuy không quá mạnh, nhưng đầu óc của chị ấy rất thông minh và nhạy bén, chỉ một hành động khác thường chị ấy cũng tinh ý nhận ra được.
“Mọi người ăn xong rồi, Thanh Tiêu, em đi rửa chén đi.”
“Hả... Không phải trước kia đều là tiểu sư muội rửa chén sao?”
“Có ý kiến sao?”
Liễu Việt Yến liếc sang Lâm Thanh Tiêu một ánh mắt đầy lạnh lùng.
“Được rồi!”
Lâm Thanh Tiêu bất lực phải đồng ý.
“Tứ sư tỷ, chị ở nhà rửa chén vui vẻ nha! Chúng ta dẫn tiểu sư đệ đi mua sắm đây!”
Hoa Nùng Yêu nói.
“Cái gì? Chị cũng muốn đi.”
Liễu Việt Yến nhanh chóng lên tiếng cắt ngang.
“Ngoan ngoãn ở nhà rửa chén đi.”
“Tiểu sư đệ, em giúp chị nói một tiếng với nhị sư tỷ cho chị đi theo với, chị thật sự rất muốn đi.”
Lâm Thanh Tiêu không còn cách nào khác, đành phải quay sang cầu cứu Ninh Vũ Phi.
“Sư tỷ, em nhỏ tuổi nhất ở đây, cho dù chị có muốn đi, em cũng không thể giúp chị năn nỉ ai cả, ý nhị sư tỷ đã quyết, khó ai có thể thay đổi.”
Ninh Vũ Phi đứng bên cạnh nhị sư tỷ của mình lên tiếng.
“Hừm, hai người...”
Lâm Thanh Tiêu tức giận giậm chân.
“Sáu Út, sư muội, chúng ta đi thôi.”
“Đi thôi!”
Ba người rời biệt thự đi đến trung tâm mua sắm, Ninh Vũ Phi không nhịn được lên tiếng hỏi.
“Nhị sư tỷ, chị định đi mua thứ gì vậy?”
“Sắp tới chị sẽ đi vắng một thời gian, nên hôm nay tranh thủ mua cho em vài bộ quần áo mới.”
“Nhị sư tỷ, quần áo của em đã nhiều lắm rồi, có khi còn mặc chưa hết nữa, em không cần mua nữa đâu, em đi theo xách đồ cho hai người là được rồi.”
Được hưởng thụ cảm giác sư tỷ quan tâm đến mình như vậy quả thật rất sung sướng và hạnh phúc, nhưng mà quần áo của anh thật sự đã nhiều lắm rồi, thi thoảng cũng có Trầm Mặc Như và những vị sư tỷ khác mua thêm đồ cho anh, đến bây giờ vẫn còn chưa mặc hết.
Hơn nữa, quần áo các vị sư tỷ mua đều là những bộ quần áo rất đắt tiền nhưng Ninh Vũ Phi lại thích mặc những bộ đồ rẻ tiền hơn vì khi mặc cảm thấy rất thoải mái.
Lưu Việt Yên nói.
“Không sao, nhị sư tỷ cũng không muốn em phải chịu ủy khuất, đồ của chị mua thì em cứ thoải mái mặc, không thích mặc thì cứ việc ném đi.”
Một bộ quần áo hơn mấy chục triệu mà nói vứt liền vứt, nhị sư tỷ quả đúng là một nữ đại gia trong việc tiêu tiền.