“Chúng tôi chỉ kiểm tra một chỗ, những chỗ còn lại không có phát hiện ra vấn đề gì.”
“Không có chuyện vô duyên vô cớ mà đau đớn, bây giờ cẩn thận kiểm tra lại, tôi nghi ngờ là đầu ruột đã chịu sự đè nén lâu dài dẫn tới không lưu thông được, khả năng đã bị nhiễm trùng.”
Nói như vậy, Phương Tình như bừng tỉnh, lúc trước bản thân mình đã nghĩ tới các loại trường hợp có thể xảy ra, lại không có nghĩ đến trường hợp mà Ninh Vũ Phi nói đến này.
“Được, bây giờ tôi sẽ sắp xếp kiểm tra lại một lần nữa.”
“Bác sĩ Ninh, anh không thể chỉ bằng suy đoán của bản thân mình mà làm lãng phí tài nguyên bệnh viện?” Chân Thăng Húc phản bác nói.
“Lần kiểm tra có gì đâu, còn không phải chỉ là một cuộc kiểm tra mà thôi sao? Lại không phải dùng tiền của anh.”
Ninh Vũ Phi trực tiếp không vui trả lời, bệnh viện đúng là không phải là cơ quan làm từ thiện, nhưng làm một cuộc kiểm tra nhiều lắm chính là sáu đến chín trăm nghìn.
Kết quả là tên Chân Thăng Húc này ngăn cản nhiều lần, giống như đưa bệnh nhân đi kiểm tra sức khỏe ngang với lấy đi tính mạng của anh ta vậy.
Bị Ninh Vũ Phi nói như vậy, Chân Thăng Húc không còn lời nào để nói, trực tiếp nổi giận đùng đùng đi ra cửa.
“Bác sĩ Ninh, cảm ơn, tên Chân Thăng Húc này dựa vào mối quan hệ mà vào được, ai cũng cảm thấy rất phiền, nể mặt đối phương là chủ nhiệm, cũng không có ai dám nói cái gì.” Phương Tình nói.
“Ừ, không sao, chẳng lẽ bối cảnh của anh ta lại hơn được cả viện trưởng à?”
Ninh Vũ Phi không quan tâm lắm, nói với Phương Tình: “Cô sắp xếp đi làm kiểm tra đi, có 90% khả năng là do nguyên nhân này.”
“Ừ, tôi sẽ cho đi kiểm tra một chút, anh không nói tôi thật đúng là không nghĩ tới.”
“Đi thôi!”
Đang lúc Ninh Vũ Phi chuẩn bị rời đi, một cuộc điện thoại của viện trưởng Triệu báo cho Ninh Vũ Phi, ngày mai liền có thể làm phẫu thuật.
Viện trưởng Triệu vì có thể giữ lại được Ninh Vũ Phi cũng đã cố gắng hết sức.
Buổi tối sau khi ăn cơm xong, Giang Vị Noãn mở ti vi lên, trên đó đang chiếu cuộc phỏng vấn của viện trưởng mới của bệnh viện số một thành phố.
Tần Nguyên trên ti vi cả người mặc đồ tây trông rất là tôn quý, nhưng mà trên mặt lại tràn ngập sự ngạo mạn, khiến người khác khó chịu.
Chính là cái loại thích đứng trên cao nhìn người khác.
“Vị Noãn, từ từ, người này tớ biết.” Tư Đồ Y Nhạn nói.
“Loại người này thì có gì đáng xem?” Lăng Bảo Châu nói.
Ninh Vũ Phi đang quét nhà cũng cười nói: “Đúng vậy đúng vậy, người này còn không đẹp bằng anh đâu.”
“Xì!”
Bốn người phụ nữ trực thay đổi thành ánh mắt xem thường, Ninh Vũ Phi bất đắc dĩ nhanh nhẹn quét nhà, sau đó đi xem này Tần Nguyên có thể nói ra những gì.
“Người này các cậu không biết, ngày hôm qua vừa mới lên làm viện trưởng anh ta đã tăng giá thuốc trong bệnh viện lên gấp đôi, còn nói y học cổ truyền chính là tà môn ma đạo, trực tiếp bỏ luôn khoa y học cổ truyền.” Tư Đồ Y Nhạn nói.
Nghe thấy vậy, Đường Tố Nga là người đầu tiên bất mãn: “Cái gì cơ, tuy rằng rất có nhiều bọn bịp bợm trên giang hồ, nhưng mà cũng có rất nhiều bác sĩ y học cổ truyền tốt mà, y thuật y học cổ truyền của anh Vũ Ninh cũng rất tốt mà.”
“Ninh Vũ Phi còn không phải là bác sĩ của bệnh viện số một thành phố này sao?” Lăng Bảo Châu hỏi.