Vừa thấy Ninh Vũ Phi xuống xe, rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng chạy tới, khẽ cười nói: “Cậu Ninh, cậu đến rồi. Mời.”
“Ừ.”
Thật ra Ninh Vũ Phi chỉ là cố ý ra vẻ để Tạ Khả Di chờ lâu một chút mà thôi, nhìn thấy Tạ Khả Di ăn mặc vô cùng mát mẻ, sợ người ta không biết thân hình của cô ta vậy.
Trang điểm xinh đẹp, mặc một chiếc váy quây gợi cảm, còn là loại váy có cổ rất thấp.
Cho dù rất xinh đẹp, nhưng dù sao trang điểm cũng không còn thú vị gì, Ninh Vũ Phi vẫn thích vẻ đẹp tự nhiên hơn.
Tạ Khả Di cười nhẹ đứng lên, khách sáo nói: “Ninh Vũ Phi, mời ngồi.”
Trong phòng bao chỉ có hai vị trí, khoảng cách rất gần, Tạ Khả Di có ý muốn ngồi gần Ninh Vũ Phi.
Ninh Vũ Phi kéo ghế ra xa một đoạn, nói: “Không cần phải khách sáo như vậy, ngồi đi.”
Tạ Khả Di để nữ trợ lý của mình ra ngoài, sau đó chuyển ghế lại gần bên cạnh Ninh Vũ Phi.
“Cô làm gì vậy? Không cần phải gần như vậy.” Ninh Vũ Phi nói.
“Anh Ninh, không sao, ngồi thế này tôi dễ rót rượu cho anh, biểu đạt thành ý.”
“Vậy được thôi.”
Ninh Vũ Phi tùy ý đáp lại một tiếng, sau đó tự mình gắp thức ăn.
Thấy Ninh Vũ Phi không để ý đến mình, trong mắt Tạ Khả Di lóe lên tia hung ác, cười khẽ gắp thức ăn cho Ninh Vũ Phi.
“Anh Ninh, ăn nhiều một chút. Anh xem cơ thể của anh còn đang phát triển, nên ăn nhiều một chút.”
“Được được.” Ninh Vũ Phi cũng không khách sáo, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống.
Tạ Khả Di càng ngày càng ngồi sát vào Ninh Vũ Phi, mùi nước hoa trên cơ thể cũng dần dần bay vào mũi Ninh Vũ Phi.
“Khụ khụ. Cô dựa gần như vậy, ở đây chắc là không có camera gì đấy chứ?” Ninh Vũ Phi lo lắng hỏi.
“Ai ya, cậu Ninh nói gì vậy chứ, người ta chỉ là muốn xin lỗi, mời cậu ăn cơm, thành tâm thành ý sao có thể làm ra loại chuyện này được chứ?”
Trên miệng Tạ Khả Di thì nói như vậy, nhưng trong lòng vẫn chột dạ, bởi vì cô ta quả thật chuẩn bị chụp chút gì đó, nhưng không phải là trong phòng bao ăn cơm.
“Vậy sao? Vậy tôi yên tâm ăn rồi.” Ninh Vũ Phi gật đầu tiếp tục ăn.
Sau khi Tạ Khả Di cảm thấy Ninh Vũ Phi đã hạ thấp cảnh giác, nhanh chóng để trợ lý của mình mang một bình rượu ngon vào.
“Anh Ninh, đây là loại rượu ngon nhất của khách sạn, tôi rót cho anh một ly nhé?” Tạ Khả Di nói.
Ninh Vũ Phi đang thỏa thích ăn uống nhìn thấy rượu vang, nhanh chóng cầm vào tay xem, ngạc nhiên nói: “Đây là 753. Rượu ngon, có thể tặng tôi mang về nhà từ từ thưởng thức không?”
Rượu này quả thật là rượu ngon, một chai trị giá một tỷ rưỡi, là loại rượu được ủ đặc biệt dành cho phụ nữ, cho nên Ninh Vũ Phi muốn mang về nhà cho nhóm người Giang Vị Noãn.
Dù sao cũng là một tỷ rưỡi một chai, nếu thật sự đi mua thì vẫn còn chút đáng tiếc, có thể được cho không tất nhiên là chuyện tốt rồi.
Tạ Khả Di ngẩn ra, trong lòng nghĩ lẽ nào Ninh Vũ Phi vẫn chưa từng uống qua loại rượu này sao?
Khi mình chưa nổi tiếng ở bên cạnh Âu Dương Chấn Hùng đã từng ăn uống không ít thức ăn ngon rượu ngon.
“Nếu anh Ninh chưa từng uống qua, vậy thì bình rượu này tôi sẽ coi như là một món quà tặng cho anh Ninh vậy.” Tạ Khả Di nói.
“Ai yo, hào phóng vậy sao? Vậy tôi không khách sáo đâu, mau bảo người gói lại cho tôi đi.”
Lời của Ninh Vũ Phi khiến khuôn mặt Tạ Khả Di đen lại, chưa bao giờ nhìn thấy người nào mặt dày vô sỉ như vậy, trên miệng thì nói lời khách sáo, nhưng động tác lại không hề khách sáo chút nào.
Vì có thể để Ninh Vũ Phi hoàn toàn tin tưởng mình, Tạ Khả Di trực tiếp bảo trợ lý mua cho Ninh Vũ Phi ba chai, cộng thêm một số thứ khác nữa, chính là sáu tỷ.