Pằng!
Tiếng súng vang lên, mọi người đều sợ hãi đến mức bần thần. Tiểu Tống, cánh tay phải đã cùng ông Tứ vào sinh ra tử suốt bao nhiêu năm, trải qua không biết bao nhiêu sóng to gió lớn nhưng trước giờ chưa từng phải chịu nỗi nhục như thế này.
Tiếng súng vang lên, Tiểu Tống nhắm mắt lại, dường như đã tuyệt vọng.
Nhưng viên đạn lại găm thẳng vào tường, tạo nên một cái lỗ sâu hoắm. Các mảnh tường vỡ ra văng vào người Tiểu Tống. Hơi đau một chút, Tiểu Tống lập tức mở mắt ra.
Tần Hạo đưa khẩu súng cho Triệu Tứ Hải, cười nói: "Không thể không giữ thể diện cho ông Tứ được, đánh chó phải ngó mặt chủ, huống chi đây còn là một chú chó con, đúng không nào?"
Triệu Tứ Hải run run đón lấy khẩu súng, dây thần kinh căng như dây đàn. Sau khi lấy được khẩu súng, hắn mới hít sâu một hơi để trấn tĩnh lại. Triệu Tứ Hải không nhắc gì tới những lời cà khịa ban nãy của Tần Hạo nữa mà chỉ hỏi: "Tha cho cậu ấy được không?"
Đám thuộc hạ đứng trong phòng của Triệu Tứ Hải đều vô cùng kinh ngạc. Đường đường là ông Tứ mà lại phải đi cầu xin một chàng trai trẻ. Đây đúng là việc trước nay chưa từng có.
Tần Hạo cười đáp: "Ông Tứ lại pha trò rồi. Anh ta là người của ông Tứ thì việc xử lý thế nào phải do ông định đoạt mới phải. Đây là chuyện của ông, tôi không thể xen vào được!"
Triệu Tứ Hải nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm, hắn thở dài nói: "Tiểu Tống, cậu ra ngoài trước đi!"
Tiểu Tống cố gắng đứng dậy, anh ta nhìn Tần Hạo hồi lâu rồi mới từng bước từng bước ra khỏi căn phòng đó. Vừa ra khỏi căn phòng, Tiểu Tống dựa hẳn vào tường, từ từ ngồi bệt xuống ôm lấy bụng, khóe miệng còn rỉ ra một vệt máu tươi.
Cú đá vừa nãy quả thực là uy lực khiếp hồn!
Tiểu Tống tự vấn bản thân đã dốc sức vì ông Tứ bao nhiêu năm nay, trước nay chưa từng phải chịu uất ức như vậy. Thật không ngờ lần này lại gặp phải cao thủ thật sự.
Cú đá đó, anh ta có thể khẳng định Tần Hạo còn chưa dùng hết toàn bộ sức lực của mình, đó chỉ là một cú đá phản xạ trong lúc gấp gáp mà thôi.
Triệu Tứ Hải liếc nhìn bức tường bị nứt, trong lòng vô cùng bàng hoàng nhưng vẫn tỏ ra bình thản khen ngợi: "Quả nhiên là tự cổ anh hùng xuất thiếu niên! Cậu quả nhiên đã cho tôi cơ hội được mở rộng tầm mắt!"
Tần Hạo coi những lời này như gió thoảng qua tai, anh không thèm để ý đến Triệu Tứ Hải mà quay sang nói chuyện với Vương Tú Quân.
"Vừa nãy anh hỏi em đấy. Đã học đến đại học rồi mà Tiếng Anh đơn giản như vậy cũng không nghe ra, quả thực là nước đổ đầu vịt đấy hả? Xem ra đúng là em đi cửa sau để được lên lớp rồi!"
Vương Tú Quân tức điên, gân cổ lên mắng lại: "Anh mới là cái đồ đi cửa sau!"
Tần Hạo cười đê tiện, đáp: "Sao em lại biết anh thích đi vào từ 'cửa sau' thế? Hay là lát về mình thử chút nhé?"
Vương Tú Quân lặng người, cô không hiểu được thâm ý trong câu nói của anh.
Triệu Tứ Hải lúc này chính thức cạn lời, trước giờ hắn chưa từng gặp kẻ nào không biết xấu hổ như thế này.
Bốn thuộc hạ trong phòng của Triệu Tứ Hải thì ai nấy đều nghe hiểu câu nói của Tần Hạo. Họ nhìn Vương Tú Quân với ánh mắt cổ quái, muốn cười mà không dám cười, phải nhịn đến mức rất khổ sở!
Vương Tú Quân nổi trận lôi đình, quát: "Đừng có nghĩ tôi không biết, anh vào được Đại học Trung Hải chúng tôi là do đi cửa sau. Anh đi cửa sau của ai thì tôi không biết, nhưng tôi có thể khẳng định với kết quả học tập của anh thì chắc chắn không thể đỗ vào đây được!"
"Anh không muốn đi 'cửa sau' của ai cả, anh chỉ muốn đi 'cửa sau' của mỗi mình em thôi! Vậy được không em?", Tần Hạo trưng ra vẻ mặt thâm tình đáp.
Phụt!
Người đang đứng canh cửa thực sự không thể nhịn nổi nữa mà cười phì thành tiếng.
Những người khác thấy vậy cũng cười theo.
Ngay đến Triệu Tứ Hải cũng không biết nên khóc hay nên cười, cho nên đành giả vờ ngây thơ không hiểu gì cả.
Vương Tú Quân dù gì cũng là một nữ hán tử, bình thường thời gian cô tiếp xúc với lũ côn đồ cũng chẳng phải là ít. Đột nhiên cô cảm thấy có gì đó không đúng lắm. Vương Tú Quân nhớ lại những lời Tần Hạo nói lúc nãy, bỗng nhiên mặt cô lạnh tanh, âm hiểm đến mức đáng sợ!
Trò đùa kiểu này quả thực không người con gái nào có thể chấp nhận nổi, đặc biệt là khi xung quanh còn có rất nhiều người khác như thế này.
"Tần Hạo, anh đúng là thằng khốn, mở miệng ra là toàn những lời thối tha. Anh chết đi!"
Vương Tú Quân hùng hổ lao về phía Tần Hạo, tung một cú đấm.
Tần Hạo né được ngay, anh lặng người nói: "Em làm gì vậy? Không cho đi 'cửa sau' thì anh không đi nữa là được chứ gì. Em nghĩ anh ham thích của lạ sao? Chẳng qua là anh muốn tạo quan hệ cho em, để sau này em giới thiệu cho anh một công việc khá một chút sao? Em không muốn giới thiệu thì thôi, tức giận gì chứ? Anh không tin là anh không tìm được công việc phù hợp!"
"..."
Mọi người trong phòng đều thần người ra.
Tên tiện nhân này lại tỏ vẻ chính trực nói nhăng nói cuội gì đó. Nhưng những lời Tần Hạo nói vừa nãy rõ ràng không phải là về tìm công việc, mà là về...
Nhưng Tần Hạo lại trở mặt, tỏ ra nghiêm túc như vậy nên không ai có thể trách anh nói năng xằng bậy.
Vương Tú Quân giận đến nỗi tuôn ra một tràng: "Tiện nhân, vô sỉ, hạ lưu, hèn hạ, sao tôi lại dính vào loại người như anh cớ chứ? Thứ rác rưởi vào đại học nhờ quan hệ như anh mà còn đòi tìm việc à? Tôi thực sự nghi ngờ không biết anh có từng được học cấp ba không đấy".
"Quả thực là không học cấp ba!", Tần Hạo nói với vẻ tiếc nuối, giọng nói của anh nghe có chút thương tâm. Ngập ngừng một chút, anh tiếp: "Thực ra anh còn chưa học hết cấp hai!"
Mọi người đều kinh ngạc, nhưng đối với Triệu Tứ Hải mà nói thì việc chưa học xong cấp hai cũng chẳng có gì to tát.
Với thân thủ, sự gan dạ, khí phách của người này, nếu như còn được học hành đàng hoàng thì đúng là nguy hiểm không thể nào mà lường trước được!
Có điều, Tần Hạo lúc nãy còn tỏ ra đau khổ nhưng giờ đã cười cợt ngay được, anh nói: "Không lên cấp ba thì đã sao, anh 'lên' được trên người đã từng học cấp 3 là được rồi!"
Phì!
Mấy người kia lại không nhịn được mà phì cười.
Vương Tú Quân thực sự không thể nhịn nổi thằng cha này nữa. Cô đứng dậy, chạy ra bên ngoài, thực sự không thể ở bên cạnh tên súc vật này thêm một giây nào nữa.
Nhưng cô không ngờ Tần Hạo sớm đã liệu trước rằng cô định chạy ra ngoài. Anh thò tay ra, kéo cô ngã xuống ghế sofa rồi ôm chặt lấy cô.
"Bỏ tôi ra, tôi ghét anh! Cút đi, đừng động vào tôi!"
Vương Tú Quân bất lực vùng vẫy nhưng không được, cô đành dùng hạ sách cắn vào tay anh.
Tần Hạo vội vàng nói: "Được rồi, được rồi, đừng làm loạn nữa. Anh chỉ đùa thôi mà, chẳng phải chúng ta đã đồng ý với nhau rằng hôm nay mọi việc đều nghe theo anh sao!"
Vương Tú Quân vô cùng uất ức, không kìm được nên bật khóc. Cô hung hăng đấm vào lồng ngực anh, vừa khóc lóc vừa chửi mắng: "Anh là đồ khốn kiếp, chỉ suốt ngày bắt nạt tôi. Ngoài bắt nạt tôi ra thì anh còn biết làm gì khác không? Tôi ghét anh, tôi hận anh muốn chết..."
Triệu Tứ Hải và đám người có mặt ở đó đều ngượng chín mặt, nhưng thực ra trong lòng cũng có chút cảm xúc rung động.
"Đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn! Vương Tú Quân ngày thường chẳng khác gì một trang hảo hán, vậy mà... Đúng là phụ nữ dù có kiên cường đến đâu mà gặp phải tên này thì cũng mềm nhũn ra hết", Triệu Tứ Hải nghĩ thầm rồi đưa mắt chăm chú nhìn Tần Hạo. Có lẽ từ nay về sau hắn không thể coi thường cậu thanh niên Tần Hạo này được rồi.
Quả là không đơn giản!
Bốn tên thuộc hạ của Triệu Tứ Hải bốn mắt nhìn nhau, trong số họ đã làm gì có ai thấy Vương Tú Quân khóc bao giờ đâu mà biết?
Vậy mà giờ cô ấy còn ôm một người đàn ông mà khóc!
Tần Hạo an ủi: "Được rồi, được rồi, được rồi, là anh khốn nạn, là anh vô lại, anh là đồ trứng ung, anh là món trứng bác cà chua của em. Nếu em còn lau nước mắt nước mũi vào anh thì có lẽ lát nữa phục vụ em, anh sẽ không 'ngon' như bình thường nữa đâu!"
"Phì!"
Vương Tú Quân phì cười rồi nín khóc, đấm Tần Hạo một cái với vẻ oán trách. Sau đó, Tú Quân đẩy anh ra xa rồi ngồi sang một bên cách xa Tần Hạo, để tránh tên khốn này lại giở tuồng gì mới.
Cuối cùng thì không gian cũng yên tĩnh trở lại!
Triệu Tứ Hải thở phào nhẹ nhõm, hắn cười nói: "Tần Hạo, tôi đã nói hôm nay muốn mời cậu ly rượu. Đi nào, chúng ta đi làm vài ly thôi!"
Tần Hạo kinh ngạc hỏi: "Ái? Thực sự là mời tôi đến uống rượu sao? Vừa nãy không phải ông nói muốn đàm phán chuyện gì đó giữa hai chúng ta sao?"
Lần này, Triệu Tứ Hải lại bị bẽ mặt rồi.
Tên khốn này quả nhiên rất đáng ăn đòn mà.
"Hai chúng ta có việc gì để bàn chứ? Không phải chúng ta vừa mới quen nhau thôi sao, sao có thể có chuyện gì được. Hôm nay không bàn chuyện khác nữa, chỉ uống rượu thôi!", Triệu Tứ Hải lấp liếm, không định nhắc lại những việc trước đó nữa.
Nhưng rõ ràng ở đây có kẻ chẳng biết điều!
Tiếng súng vang lên, mọi người đều sợ hãi đến mức bần thần. Tiểu Tống, cánh tay phải đã cùng ông Tứ vào sinh ra tử suốt bao nhiêu năm, trải qua không biết bao nhiêu sóng to gió lớn nhưng trước giờ chưa từng phải chịu nỗi nhục như thế này.
Tiếng súng vang lên, Tiểu Tống nhắm mắt lại, dường như đã tuyệt vọng.
Nhưng viên đạn lại găm thẳng vào tường, tạo nên một cái lỗ sâu hoắm. Các mảnh tường vỡ ra văng vào người Tiểu Tống. Hơi đau một chút, Tiểu Tống lập tức mở mắt ra.
Tần Hạo đưa khẩu súng cho Triệu Tứ Hải, cười nói: "Không thể không giữ thể diện cho ông Tứ được, đánh chó phải ngó mặt chủ, huống chi đây còn là một chú chó con, đúng không nào?"
Triệu Tứ Hải run run đón lấy khẩu súng, dây thần kinh căng như dây đàn. Sau khi lấy được khẩu súng, hắn mới hít sâu một hơi để trấn tĩnh lại. Triệu Tứ Hải không nhắc gì tới những lời cà khịa ban nãy của Tần Hạo nữa mà chỉ hỏi: "Tha cho cậu ấy được không?"
Đám thuộc hạ đứng trong phòng của Triệu Tứ Hải đều vô cùng kinh ngạc. Đường đường là ông Tứ mà lại phải đi cầu xin một chàng trai trẻ. Đây đúng là việc trước nay chưa từng có.
Tần Hạo cười đáp: "Ông Tứ lại pha trò rồi. Anh ta là người của ông Tứ thì việc xử lý thế nào phải do ông định đoạt mới phải. Đây là chuyện của ông, tôi không thể xen vào được!"
Triệu Tứ Hải nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm, hắn thở dài nói: "Tiểu Tống, cậu ra ngoài trước đi!"
Tiểu Tống cố gắng đứng dậy, anh ta nhìn Tần Hạo hồi lâu rồi mới từng bước từng bước ra khỏi căn phòng đó. Vừa ra khỏi căn phòng, Tiểu Tống dựa hẳn vào tường, từ từ ngồi bệt xuống ôm lấy bụng, khóe miệng còn rỉ ra một vệt máu tươi.
Cú đá vừa nãy quả thực là uy lực khiếp hồn!
Tiểu Tống tự vấn bản thân đã dốc sức vì ông Tứ bao nhiêu năm nay, trước nay chưa từng phải chịu uất ức như vậy. Thật không ngờ lần này lại gặp phải cao thủ thật sự.
Cú đá đó, anh ta có thể khẳng định Tần Hạo còn chưa dùng hết toàn bộ sức lực của mình, đó chỉ là một cú đá phản xạ trong lúc gấp gáp mà thôi.
Triệu Tứ Hải liếc nhìn bức tường bị nứt, trong lòng vô cùng bàng hoàng nhưng vẫn tỏ ra bình thản khen ngợi: "Quả nhiên là tự cổ anh hùng xuất thiếu niên! Cậu quả nhiên đã cho tôi cơ hội được mở rộng tầm mắt!"
Tần Hạo coi những lời này như gió thoảng qua tai, anh không thèm để ý đến Triệu Tứ Hải mà quay sang nói chuyện với Vương Tú Quân.
"Vừa nãy anh hỏi em đấy. Đã học đến đại học rồi mà Tiếng Anh đơn giản như vậy cũng không nghe ra, quả thực là nước đổ đầu vịt đấy hả? Xem ra đúng là em đi cửa sau để được lên lớp rồi!"
Vương Tú Quân tức điên, gân cổ lên mắng lại: "Anh mới là cái đồ đi cửa sau!"
Tần Hạo cười đê tiện, đáp: "Sao em lại biết anh thích đi vào từ 'cửa sau' thế? Hay là lát về mình thử chút nhé?"
Vương Tú Quân lặng người, cô không hiểu được thâm ý trong câu nói của anh.
Triệu Tứ Hải lúc này chính thức cạn lời, trước giờ hắn chưa từng gặp kẻ nào không biết xấu hổ như thế này.
Bốn thuộc hạ trong phòng của Triệu Tứ Hải thì ai nấy đều nghe hiểu câu nói của Tần Hạo. Họ nhìn Vương Tú Quân với ánh mắt cổ quái, muốn cười mà không dám cười, phải nhịn đến mức rất khổ sở!
Vương Tú Quân nổi trận lôi đình, quát: "Đừng có nghĩ tôi không biết, anh vào được Đại học Trung Hải chúng tôi là do đi cửa sau. Anh đi cửa sau của ai thì tôi không biết, nhưng tôi có thể khẳng định với kết quả học tập của anh thì chắc chắn không thể đỗ vào đây được!"
"Anh không muốn đi 'cửa sau' của ai cả, anh chỉ muốn đi 'cửa sau' của mỗi mình em thôi! Vậy được không em?", Tần Hạo trưng ra vẻ mặt thâm tình đáp.
Phụt!
Người đang đứng canh cửa thực sự không thể nhịn nổi nữa mà cười phì thành tiếng.
Những người khác thấy vậy cũng cười theo.
Ngay đến Triệu Tứ Hải cũng không biết nên khóc hay nên cười, cho nên đành giả vờ ngây thơ không hiểu gì cả.
Vương Tú Quân dù gì cũng là một nữ hán tử, bình thường thời gian cô tiếp xúc với lũ côn đồ cũng chẳng phải là ít. Đột nhiên cô cảm thấy có gì đó không đúng lắm. Vương Tú Quân nhớ lại những lời Tần Hạo nói lúc nãy, bỗng nhiên mặt cô lạnh tanh, âm hiểm đến mức đáng sợ!
Trò đùa kiểu này quả thực không người con gái nào có thể chấp nhận nổi, đặc biệt là khi xung quanh còn có rất nhiều người khác như thế này.
"Tần Hạo, anh đúng là thằng khốn, mở miệng ra là toàn những lời thối tha. Anh chết đi!"
Vương Tú Quân hùng hổ lao về phía Tần Hạo, tung một cú đấm.
Tần Hạo né được ngay, anh lặng người nói: "Em làm gì vậy? Không cho đi 'cửa sau' thì anh không đi nữa là được chứ gì. Em nghĩ anh ham thích của lạ sao? Chẳng qua là anh muốn tạo quan hệ cho em, để sau này em giới thiệu cho anh một công việc khá một chút sao? Em không muốn giới thiệu thì thôi, tức giận gì chứ? Anh không tin là anh không tìm được công việc phù hợp!"
"..."
Mọi người trong phòng đều thần người ra.
Tên tiện nhân này lại tỏ vẻ chính trực nói nhăng nói cuội gì đó. Nhưng những lời Tần Hạo nói vừa nãy rõ ràng không phải là về tìm công việc, mà là về...
Nhưng Tần Hạo lại trở mặt, tỏ ra nghiêm túc như vậy nên không ai có thể trách anh nói năng xằng bậy.
Vương Tú Quân giận đến nỗi tuôn ra một tràng: "Tiện nhân, vô sỉ, hạ lưu, hèn hạ, sao tôi lại dính vào loại người như anh cớ chứ? Thứ rác rưởi vào đại học nhờ quan hệ như anh mà còn đòi tìm việc à? Tôi thực sự nghi ngờ không biết anh có từng được học cấp ba không đấy".
"Quả thực là không học cấp ba!", Tần Hạo nói với vẻ tiếc nuối, giọng nói của anh nghe có chút thương tâm. Ngập ngừng một chút, anh tiếp: "Thực ra anh còn chưa học hết cấp hai!"
Mọi người đều kinh ngạc, nhưng đối với Triệu Tứ Hải mà nói thì việc chưa học xong cấp hai cũng chẳng có gì to tát.
Với thân thủ, sự gan dạ, khí phách của người này, nếu như còn được học hành đàng hoàng thì đúng là nguy hiểm không thể nào mà lường trước được!
Có điều, Tần Hạo lúc nãy còn tỏ ra đau khổ nhưng giờ đã cười cợt ngay được, anh nói: "Không lên cấp ba thì đã sao, anh 'lên' được trên người đã từng học cấp 3 là được rồi!"
Phì!
Mấy người kia lại không nhịn được mà phì cười.
Vương Tú Quân thực sự không thể nhịn nổi thằng cha này nữa. Cô đứng dậy, chạy ra bên ngoài, thực sự không thể ở bên cạnh tên súc vật này thêm một giây nào nữa.
Nhưng cô không ngờ Tần Hạo sớm đã liệu trước rằng cô định chạy ra ngoài. Anh thò tay ra, kéo cô ngã xuống ghế sofa rồi ôm chặt lấy cô.
"Bỏ tôi ra, tôi ghét anh! Cút đi, đừng động vào tôi!"
Vương Tú Quân bất lực vùng vẫy nhưng không được, cô đành dùng hạ sách cắn vào tay anh.
Tần Hạo vội vàng nói: "Được rồi, được rồi, đừng làm loạn nữa. Anh chỉ đùa thôi mà, chẳng phải chúng ta đã đồng ý với nhau rằng hôm nay mọi việc đều nghe theo anh sao!"
Vương Tú Quân vô cùng uất ức, không kìm được nên bật khóc. Cô hung hăng đấm vào lồng ngực anh, vừa khóc lóc vừa chửi mắng: "Anh là đồ khốn kiếp, chỉ suốt ngày bắt nạt tôi. Ngoài bắt nạt tôi ra thì anh còn biết làm gì khác không? Tôi ghét anh, tôi hận anh muốn chết..."
Triệu Tứ Hải và đám người có mặt ở đó đều ngượng chín mặt, nhưng thực ra trong lòng cũng có chút cảm xúc rung động.
"Đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn! Vương Tú Quân ngày thường chẳng khác gì một trang hảo hán, vậy mà... Đúng là phụ nữ dù có kiên cường đến đâu mà gặp phải tên này thì cũng mềm nhũn ra hết", Triệu Tứ Hải nghĩ thầm rồi đưa mắt chăm chú nhìn Tần Hạo. Có lẽ từ nay về sau hắn không thể coi thường cậu thanh niên Tần Hạo này được rồi.
Quả là không đơn giản!
Bốn tên thuộc hạ của Triệu Tứ Hải bốn mắt nhìn nhau, trong số họ đã làm gì có ai thấy Vương Tú Quân khóc bao giờ đâu mà biết?
Vậy mà giờ cô ấy còn ôm một người đàn ông mà khóc!
Tần Hạo an ủi: "Được rồi, được rồi, được rồi, là anh khốn nạn, là anh vô lại, anh là đồ trứng ung, anh là món trứng bác cà chua của em. Nếu em còn lau nước mắt nước mũi vào anh thì có lẽ lát nữa phục vụ em, anh sẽ không 'ngon' như bình thường nữa đâu!"
"Phì!"
Vương Tú Quân phì cười rồi nín khóc, đấm Tần Hạo một cái với vẻ oán trách. Sau đó, Tú Quân đẩy anh ra xa rồi ngồi sang một bên cách xa Tần Hạo, để tránh tên khốn này lại giở tuồng gì mới.
Cuối cùng thì không gian cũng yên tĩnh trở lại!
Triệu Tứ Hải thở phào nhẹ nhõm, hắn cười nói: "Tần Hạo, tôi đã nói hôm nay muốn mời cậu ly rượu. Đi nào, chúng ta đi làm vài ly thôi!"
Tần Hạo kinh ngạc hỏi: "Ái? Thực sự là mời tôi đến uống rượu sao? Vừa nãy không phải ông nói muốn đàm phán chuyện gì đó giữa hai chúng ta sao?"
Lần này, Triệu Tứ Hải lại bị bẽ mặt rồi.
Tên khốn này quả nhiên rất đáng ăn đòn mà.
"Hai chúng ta có việc gì để bàn chứ? Không phải chúng ta vừa mới quen nhau thôi sao, sao có thể có chuyện gì được. Hôm nay không bàn chuyện khác nữa, chỉ uống rượu thôi!", Triệu Tứ Hải lấp liếm, không định nhắc lại những việc trước đó nữa.
Nhưng rõ ràng ở đây có kẻ chẳng biết điều!